Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 449: Chuyển nhà

Nhưng Lục Trường Phát vẫn đồng ý gửi thư xin, dù sao mỗi năm đều gửi thư xin hai lần, lần trước có đồng ý hay không ai quan tâm.
Lục Trường Phát dặn dò người chuẩn bị chuyển phòng y tế, mấy người Lục Trường Chinh thì lại giúp Lâm Uyển và bác sĩ Kim dọn nhà.
Tham quan viện y tế xong, Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về nhà ngắm.
Ngoại trừ viện y tế ra, còn có xây một dãy phòng nhỏ ở phía sau, đặc biệt chia cho các bác sĩ làm ký túc xá.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình ở một bộ sân nhỏ, phòng chính ba gian, và hai gian phòng bên, bác sĩ Kim cũng có một căn phòng chính hai gian, những phòng khác thì cho các bác sĩ thực tập làm ký túc xá. Mà phòng y tế ban đầu, nhà của bác sĩ Kim và nơi Lâm Uyển từng ở đã được trưng dụng làm điểm thanh niên trí thức mới.
Cửa gỗ, đường lát đá, sân không lớn nhưng cũng có thể trồng hoa trồng rau. Nhà chính ba gian, cửa sổ là cửa kính ô vuông, cửa lớn thì là cửa gỗ, trên là cửa sổ thủy tinh ngang, như vậy ánh sáng trong phòng càng sáng hơn, không đến mức ba giờ chiều trong phòng đã tối thui.
Nhà gạch ngói, gỗ được dùng đều tốt hơn, cho nên gian phòng cao lớn và rộng rãi hơn phòng gạch bùn. Vốn dĩ đồ dùng gia đình bày rất đầy, nhưng đặt ở nơi này lại lại có vẻ trống trải.
Đợi đồ dùng gia đình dọn vào xong, Lục Chính Đình nhìn phòng, rồi chỉ về tường phía tây nói: “Ở đây kê một cái bàn làm việc đi, lớn một chút.” Như vậy anh có thể cùng đọc sách và viết chữ với cô, còn trẻ con làm bài tập cũng có chỗ.
Lâm Uyển gật đầu, đều nghe anh hết, anh rất biết quy hoạch không gian, trước đây ở nơi nhỏ cũng không cảm thấy khó chịu, lúc này rộng rãi cũng không thấy quạnh quẽ.
Đang nói, thì hai bé trai chạy về từ bên ngoài, Tiểu Minh Quang: “Cha, mẹ, chúng ta chuyển nhà rồi sao?”
Hai đứa trẻ tiến vào, Lục Minh Lương vác một cần câu cá tự chế, cổ treo cặp sách, còn Tiểu Minh Lương thì lại xách hai con cá chép to cỡ bàn tay.
Lâm Uyển cười bảo: “Đúng vậy, mới chuyển thôi, các con thích chứ?
“Thích chứ thích chứ.” Hai đứa trẻ vừa hô hào vừa xông vào, cho bọn họ xem cá.
Lâm Uyển vui vẻ nói: “Lợi hại quá, ai câu đây?”
Tiểu Minh Quang: “Anh trai nhỏ của con.”
Lục Minh Lương: “Không ai câu cả.”
Lâm Uyển ngạc nhiên hỏi: “Vậy ở đâu ra?”
Tiểu Minh Quang bật cười ha ha: “Anh trai nhỏ bắt đấy ạ.”
Lâm Uyển sờ đầu Lục Minh Lương, thấy tóc tai và quần áo của cậu bé đều khô, phỏng chừng là cởi quần áo mới xuống sông, tóc ngắn cũng đã khô rồi, cô nói: “Minh Lương, cháu còn nhỏ, đừng tùy tiện xuống sông, nếu như gặp nguy hiểm thì phiền phức đấy.”
Lục Minh Lương: “Thím ba yên tâm, chúng cháu ở cùng người lớn, không phải tự mình xuống sông đâu.”
Lâm Uyển vẫn nhắc nhở một chút, sau đó bàn bạc với Lục Chính Đình: “Tối nay chúc mừng thế nào đây?”
Lục Chính Đình: “Gói sủi cảo, nấu thịt.”
Lâm Uyển quay đầu nhìn anh, nở nụ cười: “Đừng khoác lác chứ.” Mùa hè cũng không có thùng đá, cho dù có phiếu thịt mua thịt rồi cũng không để được. Cho nên phiếu thịt của anh, bọn họ đều là lấy ngày nào ăn luôn ngày ấy. Hôm nay anh cũng không ra ngoài, không có khả năng đi lấy thịt.
Hai bé trai vừa nghe sắp gói sủi cảo nấu thịt, đã kích động hẳn lên, chủ động giúp đẩy cối, sàng bột.
Lục Chính Đình xoa đầu hai đứa nhỏ: “Đi chơi đi, không cần các con.”
Anh nắm tay Lâm Uyển, dẫn cô đi ra ngoài, gần đây không phải cô bận khám bệnh thì là rúc ở trong phòng thí nghiệm, đều không có thời gian nghỉ ngơi cho tốt.
Lâm Uyển ra ngoài đi dạo cùng anh, bây giờ tình trạng chân của anh đã tốt hơn rất nhiều, lấy chân giả xuống vẫn có thể đi được một lúc, nhưng cũng không thể tự mình đi được tự nhiên như vậy. Có điều, cũng có lợi ích vô cùng lớn, đó chính là huyết mạch đã thông rồi, không còn chuyển biến xấu nữa, hiển nhiên cũng không có nguy cơ phải cưa chân.
Hai người đi dạo đến bờ sông phía nam, thì nghe thấy tiếng còi xe đạp.
“Bác sĩ Lâm, chú em Lục!”
Lâm Uyển nhìn qua, vậy mà lại là Tằng Khải. Từ khi Tằng Khải được lắp một cánh tay giả xong, cuộc sống đã thuận tiện hơn rất nhiều. Trước đây chỉ có một cánh tay, có rất nhiều chuyện đều không tiện. Bây giờ có một cánh tay giả giúp, đạp xe cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chỉ chớp mắt Tằng Khải đã đến trước mặt, dùng chân chống đất, cười bảo: “Chú em Lục đặt thịt, nên tôi đưa qua đây.”
Lâm Uyển ngạc nhiên hỏi: “Đặt khi nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận