Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 352: Xúi giục 2

Sắc mặt Giang Ánh Nguyệt âm trầm, không nói gì. Đương nhiên là cô ta cũng có cảm giác này, dù ngoài mặt họ có nhiệt tình và chào đón nhóm thanh niên tri thức đến thế nào thì trong thâm tâm họ vẫn có xu hướng bài trừ người ngoài, không chịu tiếp nhận bọn họ, bọn họ đừng nghĩ đến việc thực sự có thể hòa nhập với mọi người.
Ví dụ như khi để họ học làm bác sĩ chân trần, đại đội hoàn toàn không quan tâm họ học cái gì, học thế nào, cũng không yêu cầu Lâm Uyển và bác sĩ Kim dạy họ, rõ ràng là phong cách nuôi thả không chịu trách nhiệm.
“Chỉ là thật không ngờ cô ta lại có thế lực lớn đến thế trong thôn.” Cô ta cong cong khóe môi, ánh mắt lạnh băng.
Vương Phương Phương không hiểu ý cô ta: “Không đổi thì thôi. Sau này không phải xuống ruộng làm nữa, chúng ta mỗi bữa chỉ ăn cháo, không chết đói là được rồi. Thực ra thì, tớ cảm thấy chị dâu cả và chị dâu hai cũng tốt lắm, không cao ngạo như bác sĩ Lâm, cũng không ham lợi như bà Lục.”
Giang Ánh Nguyệt chẳng ừ hử gì. Cô ta đã có tính toán mới trong lòng, có Lâm Uyển thao túng phòng y tế thì cô ta chẳng thể học được kỹ năng gì, muốn lập nên chiến tích trên phương diện này thì quá khó, cô ta phải tìm đường khác cho mình. Làm giáo viên cũng không được, bây giờ giáo viên không có tiền đồ là mấy. Theo cô ta thì, con đường dễ nhất để lập được thành tích là làm cán bộ trong thôn, dẫn dắt xã viên phát triển sản xuất, nộp công lương, để họ được no bụng.
Cô ta phải tìm cơ hội nói chuyện với Lục Chính Kỳ, cô ta không làm bác sĩ nữa, cô ta muốn đến đội sản xuất, theo bọn họ cùng nhau xuống ruộng làm việc. Dù có mệt nhưng đổi được cơ hội xuất hiện, có thể nhận được sự công nhận của đại đội, đến lúc đó còn có thể làm chức vị gì đó trong đại đội, sau đó cứ thế mà được điều lên công xã.
Cô ta muốn cùng Lục Chính Kỳ đến công xã!
Sao cô ta phải ở lại đây đấu với Lâm Uyển cơ chứ? Dùng cái yếu nhất của mình để đấu với sở trường của Lâm Uyển thì thật là ngốc.
Chẳng bao lâu sau vụ mùa thu đã phân xong một đợt, sau đó còn một số khoai lang cần thu hoạch, có thể cất giữ hoặc tiếp tục phơi khô, đợi sau này lại chia thêm lần nữa.
Bây giờ, cỏ dại khô héo dần, công việc cắt cỏ cắt thảo dược của bọn nhỏ cũng bị hạn chế.
Lâm Uyển nói với chị dâu lcả và chị dâu hai để Quải Nhi và em trai em gái đến đại đội học trước, mùa đông không có việc gì làm thì để bọn chúng học thêm mấy con chữ cũng được.
Đại đội Ngũ Liễu có trường tiểu học, dù sao giờ cũng có thanh niên trí thức về thôn, chọn hai giáo viên từ trong số họ là được, có thể dạy trước dăm ba điều cho bọn nhỏ.
Chị dâu hai cười nói: “Em dâu à, Quải Nhi chỉ là một đứa con gái, học làm gì.” Thế thì lỡ dở công việc trong nhà mất, con bé ở nhà nấu cơm cũng coi như phụ giúp được một tay.
Lâm Uyển: “Có sao đâu, em cũng là con gái đấy thôi.”
Chị dâu hai lập tức bật cười: “Quải Nhi sao so được với em, hơn nữa con bé còn có em trai và em gái nữa.”
Quải Nhi nói: “Mẹ, bây giờ có lớp học trước, con đưa hai em cùng đi học cũng được. Khiếm Nhi và Minh Thụy ngoan lắm, sẽ không quậy phá đâu.”
Còn Minh Lương và Minh Quang, hai đứa nó có thể tự chăm sóc chính mình, cô bé không cần quá quan tâm đến chúng.
Chị dâu hai thấy cô bé rất muốn đi học thì có chút bất ngờ: “Quải Nhi, con làm được không.”
Quải Nhi quệt miệng nói: “Mẹ, mẹ sẽ không bất công như bà nội chứ.”
Chị dâu hai trợn tròn mắt: “Nói bậy, mẹ là người thế sao? Nấu cơm cũng coi như góp sức cho nhà, nếu thím ba con đã bảo con học thì con đi đi.”
Quải Nhi lập tức nở nụ cười ngọt ngào: “Thím ba, cảm ơn thím. Mọi người yên tâm đi, con sẽ không làm lỡ dở chuyện nấu cơm đâu.”
Chị dâu hai: “Con làm có nổi không đó, đừng có mà học được mấy năm lại nước mắt nước mũi chạy bỏ về đấy.”
Chị dâu cả có chút ngượng ngùng nói: “Năm đó bác cũng thế, không có bạn đi cùng sẽ không chịu học. Nếu thực sự thích học sẽ không quan tâm có người học cùng hay không.”
“Bác cả cứ yên tâm, có em trai em gái đi cùng, cháu sẽ không bỏ giữa chừng đâu.” Quải Nhi vô cùng tự tin nói: “Con muốn học tập thím ba.”
Lâm Uyển lấy bút máy và tập viết đưa cho mỗi đứa một bộ.
Chị dâu cả thấy thế thì trả lại phần của Khiếm Nhi: “Khiếm Nhi còn nhỏ không cầm được bút đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận