Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 313: Hiểu lầm 3

Tuy rằng ngày thường ông ta nghiêm túc, nhưng chưa bao giờ nói lời tàn nhẫn như vậy, có thể thấy ông ta cũng khẩn trương. Chu Tự Cường nhanh chóng đi tới trạm gác, tránh cho thật sự có người không có mắt qua đây làm phiền.
Lâm Uyển đeo hòm thuốc tiến vào phòng y tế cùng Lục Chính Đình, Chu Triều Sinh lấy một cái áo khoác trắng mới tinh mà anh ta không nỡ mặc, cho Lâm Uyển mặc, lại đeo một cái mũ trắng cho cô, động tác cẩn thận, thái độ nghiêm túc, cả người vô cùng thành kính.
Lâm Uyển nở nụ cười: “Tôi như vậy rất giống y tá ở bệnh viện huyện.”
Chu Triều Sinh nghiêm túc: “Đừng nói lung tung, đây là bác sĩ ngoại khoa cầm dao phẫu thuật.” Cương vị mà anh ta khao khát, nhưng cả đời cũng không thể nào có được, bởi vì anh ta chỉ là một bác sĩ chân trần không chính quy.
Lục Chính Đình dùng xà phòng rửa tay, mở hòm thuốc giúp Lâm Uyển lấy các thiết bị chữa bệnh ra ngoài. Bên trong có tám dụng cụ nhỏ. Những dụng cụ này không phải dùng một lần, có cái cũng là anh và bác sĩ Kim dựa theo yêu cầu của Lâm Uyển sửa lại từ thiết bị sẵn có. Có cái thì cô vẽ tranh kêu đám người Vương Duy Hiên làm.
Đây vẫn là lần đầu tiên Chu Triều Sinh nhìn thấy những thiết bị này, nên vô cùng tò mò.
Tối qua, bà cụ Vương được kế toán Lâm yêu cầu nhất định phải gội đầu rửa chân. Khi trời sáng còn phải đội mũ quấn khăn, tránh cho bị gió cát làm mờ mắt, hoặc là trong tóc rơi ra hạt cát ảnh hưởng đến phẫu thuật.
Điệu bộ này rất giống gặp đại nhân vật, khiến bà cụ Vương không khỏi căng thẳng hẳn lên.
Lâm Uyển cười với bà cụ, nói chuyện vài câu để bà cụ thả lỏng: “Bác gái, bác không cần khẩn trương, sau khi tiêm thuốc mê bác cứ như ngủ thôi, một lát là xong ngay ấy mà.”
Bà cụ Vương nuốt nước miếng: “Vậy, vậy có thể nhìn thấy không?”
Lâm Uyển giải thích: “Trước phải quần băng, một hai ngày bỏ băng là xong.”
Cô bảo bác gái Vương nằm lên giường khám, lại kêu Chu Triều Sinh chuẩn bị thuốc tê, cô sẽ đích thân tiêm thuốc, có hệ thống chỉ dẫn hoàn toàn không có sai lầm.
Tiêm thuốc tê không chỉ khiến người bệnh cảm thấy không còn đau đớn, mà còn có một mục đích quan trọng là để bà cụ yên tĩnh không vùng vẫy, tránh cho di chuyển loạn nhãn cầu ảnh hưởng đến phẫu thuật.
Phòng y tế có chuẩn bị thuốc gây tê, nhưng thường rất ít dùng, dù sao trên cơ bản, bác sĩ chân trần sẽ không làm phẫu thuật, nên rất ít dùng đến thuốc tê.
Lâm Uyển trước kiểm tra những cái khác cho bác gái Vương, đo huyết áp, chẩn mạch, nghe lồng ngực, phát hiện ra tuy mắt bà cụ không tốt, nhưng những cơ quan khác đều bình thường, ít nhất là không có bệnh tim.
Khi cô làm kiểm tra có nói chuyện với bà cụ Vương, không kìm được mà dùng một chiêu thôi miên đã học với hệ thống đó, bà cụ Vương đã lớn tuổi, vốn tinh thần dễ bị phân tán, bị một chiêu này của cô khiến bà cụ còn chưa kiểm tra xong đã ngủ.
Chu Triều Sinh: “Không phải bà ấy mới dậy sao?”
Lâm Uyển giả bộ không biết gì cả: “Tiêm thuốc tê đi.”
Khoa mắt phẫu thuật chỉ cần gây tê mắt là được, nhưng lần đầu phẫu thuật để an toàn, sau khi gây mê cục bộ lại tiêm thêm một liều cho bà cụ yên tĩnh, để bà cụ vẫn luôn ngủ sẽ càng bớt việc hơn.
Sau khi Chu Triều Sinh gây tê xong có hơi khẩn trương: “Bà ấy sẽ không tỉnh lại giữa chừng đảo mắt lung tung chứ?”
Lâm Uyển: “Phẫu thuật rất nhanh, bà ấy sẽ không tỉnh đâu.”
Lục Chính Đình biết bọn họ đang lo lắng chuyện gì, cũng chậm rãi bảo: “Không sao, tỉnh rồi có thể đánh ngất bà ấy, tốt hơn thuốc an thần.”
Chu Triều Sinh: “…”
Sao tôi không biết anh cũng biết nói đùa gì! Thật ớn lạnh!

Lâm Uyển nở nụ cười, bị Lục Chính Đình nói giỡn như vậy, cô cũng rất thả lỏng.
Đợi gây tê có tác dụng, lại dùng thiết bị chuyên dụng cố định mí mắt của người bệnh.
Lục Chính Đình dựa theo chỉ thị của Lâm Uyển lấy ống tiêm không đầu ra giúp người bệnh rửa mắt trước. Dung dịch rửa mắt là Lâm Uyển tự mình phối, dùng nước cất thêm nước thuốc của các loại thuốc trung như hoa cúc dại, cây kim ngân... ngoài ra còn thêm cả nước muối sinh lí.
Lâm Uyển đeo găng tay phẫu thuật lên, cầm kim châm cắm vào huyệt ở khóe mắt của bà cụ Vương, bà cụ không có bất cứ phản ứng nào.
“Được rồi, có thể bắt đầu.”
Thời đại này bác sĩ phương Tây tiến hành phẫu thuật chữa bệnh đục tinh thể đều sẽ xử lý từ bên rìa nhãn cầu đen của người bệnh, cuối cùng cần khâu bốn, năm mũi. Nếu như người bệnh có động tác ho khan mãnh liệt, rất dễ làm nứt vết thương, thậm chí những nguyên nhân khác cũng dễ dàng dẫn đến các triệu chứng như “đục nhãn cầu giao cảm”, “xuất huyết nặng.” Cho nên bác sĩ phương tây phẫu thuật bệnh đục thủy tinh thể cũng không thành công một trăm phần trăm, thậm chí không ít người bệnh sau khi phẫu thuật đã mất thị lực trong hai năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận