Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 247: Phản kháng 5

Cô ta lập tức thêm mắm thêm muối kể lại sinh động như thật chuyện Lâm Uyển và mẹ Lâm đến ra oai, bà Lục đi ra ngoài tiễn khách, Lục Minh Lương cùng tiểu Minh Quang đẩy bà cụ ngã, Lâm Uyển với bọn nhỏ cùng nhau đánh bà cụ.
Anh cả Lục tức giận lập tức vọt vào trong viện rống: “Lục Minh Lương, thằng nhãi con nhà mày lăn ra đây!”
Chị dâu cả Lục nghe lời nói của Lục Tâm Liên mà ngơ ngác, có thế nào cô ta cũng không tin Minh Lương dám đánh ai, hơn nữa tuy rằng Lâm Uyển lợi hại, cũng không thể trực tiếp đánh bà cụ.
Cô ta nhìn dáng vẻ nổi giận của anh cả Lục sợ tới mức bắp chân cứ run rẩy, còn tưởng rằng hôm nay mẹ chồng cô út hiền lành với mình, cũng không đoán trước được thì ra có chuyện càng lớn hơn.
Cô ta sợ tới mức run cầm cập, cũng không có hơi sức đối mặt.
Anh cả Lục không tìm thấy con trai, vào nhà trừng mắt trâu rống chị dâu cả Lục: “Cô ghen ghét mẹ, xúi giục đứa nhỏ đánh bà ấy hả? Sao cô xấu xa như thế chứ?”
Chị dâu cả Lục thét chói tai: “Em không thế!”
“Cô còn cãi lại!” Anh cả Lục nhấc chân đạp chị dâu cả Lục ngã trên mặt đất.
Chị dâu cả Lục lập tức ôm lại thành một cục: “Em không biết, cái gì em cũng không biết.”
Lục Tâm Liên ở trên giường đổ thêm dầu vào lửa: “Cô không biết nhưng lạ thật đấy, thằng nhãi con nói cha nó đánh mẹ nó, nó muốn đánh chết bà nội? Đây còn không phải do cô xúi giục ư?”
Anh cả Lục vốn đạp một cước cho hả giận rồi thôi, nghe em gái nói như vậy, cơn tức của anh ta càng lớn hơn, xoay người chộp lấy cây gậy ở bên tường đánh về phía chị dâu cả Lục.
Chị dâu cả Lục thét chói tai bò xuống dưới.
Bà Lục ở trên giường lớn tiếng ai nha ai nha kêu đau.
Lục Tâm Liên: “Anh cả, khi thằng nhãi súc sinh đó giẫm lên mặt mẹ em cũng không lưu tình, rất hư hỏng.”
Anh cả Lục càng lửa giận công tâm, ngồi xổm xuống dùng cây gậy đánh chị dâu cả Lục, đánh chị dâu cả Lục đến nghiêng ngả lảo đảo chạy trốn ra ngoài sân kêu cứu mạng.
Cô ta hy vọng ông Lục, anh hai hoặc là em dâu hai Lục trở về bây giờ, có thể ngăn cản người đàn ông không cho phép đánh cô ta.
Nhưng anh hai Lục và chị dâu hai Lục nhập bọn nấu cơm ở nhà người khác, lúc này vốn sẽ không trở về, ông Lục cũng không biết vì sao không trở về.
Anh cả Lục rống giận: “Ả đàn bà chết tiệt, tôi xem cô dám chạy hả, nếu cô chạy khỏi cánh cửa này, mẹ con cô cút đi ngay, sau này cũng đừng trở về nữa!”
Anh ta vừa hét như vậy, chị dâu cả Lục cũng không dám chạy.
Một tay anh cả Lục xách cô ta trở về, bảo cô ta quỳ trong sân nhận lỗi với mẹ và em gái.
Lục Tâm Liên: “Anh cả, thôi đi, mẹ con em cũng không dám, không lát nữa anh không ở nhà, bọn họ lại ức hiếp em với mẹ. Ai, mẹ con em làm sao…”
Chị dâu cả Lục: “Cô út, tôi cũng không làm gì cả, không có…”
Anh cả Lục tát cô ta một cái khiến cô ta té nhào: “Cô còn cãi lại!”
Lúc này Lâm Uyển từ bên ngoài vọt vào, thấy thế không nói hai lời, chộp lấy cây chổi từ chân tường phía nam, vẫn đủ sức lực đâm tới anh cả Lục: “Tên cặn bã!”
Anh cả Lục nghe thấy động tĩnh xoay người lại, trông thấy Lâm Uyển vung cây chổi đánh anh ta, anh ta theo bản năng nâng cánh tay che mặt. Nhưng cây chổi như tỏa ra tám hướng, hơn nữa cây chổi trụi lủi như một giống cây vừa cứng vừa sắc, ngược lại có hơn phân nửa vượt qua cánh tay đâm ở trên mặt, trên cổ anh ta.
Ngoại trừ đôi mắt được cánh tay bảo vệ, cái trán, hai má, cằm, trên cổ lập tức máu chảy đầm đìa.
Anh cả Lục đau đến gào khóc kêu to, vung cây gậy muốn đánh Lâm Uyển.
“Ba” một hòn đá nhỏ đánh vào trên mũi anh cả Lục, vừa chua xót vừa đau đớn, nước mắt của anh ta tức thì ào ào, lần này cái chổi đó của Lâm Uyển càng ác, anh ta cảm thấy mũi dường như cũng bị đánh gãy.
Lục Chính Đình thu ná cao su, lạnh lùng nói: “Không phải là anh chán sống rồi, nghĩ rằng vợ ai cũng có thể đánh?”
Anh ngồi xe lăn, tốc độ chậm hơn Lâm Uyển một chút, đẩy cánh cửa tiến vào thì nhìn thấy anh cả Lục muốn đánh Lâm Uyển, đúng lúc anh nhận thay cây ná cao su và những viên đá cỡ bằng trứng bồ câu của tiểu Minh Quang, không kịp nhắm đã bắn qua.
Đây là không nhắm, nếu nhắm anh có thể bắn nát răng cửa của anh cả Lục.
Anh cả Lục bụm cái mũi đã bắt đầu đổ máu, đối mặt Lục Chính Đình anh ta tức giận nhưng không có chỗ phát tiết, chỉ có thể hung hăng vứt cây gậy trên mặt đất.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận