Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 365: Thay đổi 3

Khiếm Nhi nhẹ nhàng nói: “Chị, chị đặt cho em một cái tên đi.”
Quải Nhi vỗ cô bé: “Em tên là Niệm Thư, Lục Niệm Thư.”
[Niệm Thư (từ gốc: 念书): Đọc sách.]
Khiếm Nhi cũng thấy rất dễ nghe.
Chị dâu cả Lục và chị dâu hai nào có hiểu, còn tưởng là con trẻ rất biết cách đặt tên. Nhưng mà vẫn phải đến đại đội để đổi tên, ngày mai đi hỏi Lâm Uyển xem thế nào.
Nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở hiên đằng Tây, rồi lại nhìn sang không khí trầm mặc chết người ở nhà chính, tâm trạng Lục Chính Kỳ cũng nặng nề.
Anh ta rời khỏi nhà, bất tri bất giác đi tới đại đội. Đến gần trạm y tế, nhà Lâm Uyển vẫn còn sáng đèn, rõ ràng là chưa ngủ.
Hình như còn nghe thấy tiếng nói của Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang.
“Thím ba, quai bị là cái gì, giống như lúc mổ con cá ra sao?”
“Eo ôi… Thật buồn nôn!” Giọng nói của Tiểu Minh Quang.
“Sau này gặp Lục Bão Nhi thì hai đứa trốn xa ra, không được ngồi ăn cơm, chơi đùa với chị ấy, cẩn thận bị lây bệnh.”
“Mẹ, con biết rồi, con còn lâu mới muốn tới gần chị ta đâu, chị ta hung dữ ý như mụ phù thủy nhỏ vậy.”
Đậu Hoa ngưỡng mộ Lục Tâm Liên, thường hay học theo bộ dạng của cô út, đến cả đôi mắt cao ngạo xấc láo của cô ta cũng bắt chước y chang.
Đầu tiên là Lục Chính Kỳ giận dữ, Lâm Uyển vậy mà lại xúi giục mấy đứa nhỏ không hòa hợp, ngay sau đó thì lại không thấy nữa.
Anh ta thở dài muốn quay người rời đi thì lại thấy ở dưới một góc cây tối mờ có một ánh sáng đỏ le lói: “Ai ở đấy vậy?”
Hồ Hướng Dương: “Liên quan gì đến anh?”
Lục Chính Kỳ đi qua đó: “Hồ Hướng Dương, chút tâm tư nhỏ đó của cậu không giấu được người khác đâu. Cậu cũng chẳng phải vì xuống nông thôn mà tới, nếu muốn bôn ba lăn lộn trong cuộc đời thì ở trên tỉnh càng dễ hơn mà.”
Hồ Hướng Dương nhếch mép: “Tôi thích, không mượn anh xen vào.”
“Cậu mưu tính phá hoại gia đình nhà người ta, đó là anh ba của tôi, tôi…”
“Đôi mắt nào của anh nhìn thấy tôi phá hoại? Anh bị điên hay gì?” Hồ Hướng Dương hất tàn thuốc xuống đất, di di thật mạnh rồi quay người rời đi.
Lúc này có tiếng nói của Lâm Uyển vọng tới: “Ai xì xầm ở đó vậy?”
Lục Chính Kỳ vội vàng chạy đi.
Lục Chính Đình xuống đất mở cửa đi ra, nhà anh và nhà bác sĩ Kim cách trạm y tế một con đường nhỏ. Lúc này không có người nên yên tĩnh, phía trước là phòng làm việc của đại đội và sân phơi của đại đội vẫn còn sáng đèn. Các xã viên đang làm ca đêm, vô cùng huyên náo, vì thế nơi này càng thêm yên tĩnh.
Anh quay về phòng đóng cửa: “Không có gì.”
Cho dù Hồ Hướng Dương có đứng bên ngoài bao lâu, bao nhiêu ngày, chỉ cần không đến gần phạm vi nhà anh, anh cũng chẳng buồn quan tâm. Mấy đứa trẻ thích thì đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không được đáp lại, không biết là lúc nào nản lòng thoái chí rời đi.
Ngày hôm sau Quải Nhi cố ý chạy tới hỏi Lâm Uyển xem cái tên thế nào. Lâm Uyển nghe con bé vừa nói vừa tự khen mình, thế là bọn chúng chạy tới đại đội đổi tên, đổi tên thành Lục Học Y và Lục Niệm Thư.
Mặc dù Lục Bão Nhi đã đổi tên, mồm bảo sẽ không đánh em trai nhưng Lâm Uyển không muốn mạo hiểm. Cô không có lòng tin vào bà Lục và Lục Tâm Liên, cũng chẳng có sự kiên nhẫn với Lục Bão Nhi để dùng sự an toàn của Tiểu Quang kiểm tra xem con bé có đúng thật là biết sai mà sửa chữa hay không.
Mà bà Lục và Lục Tâm Liên đã hoàn toàn không còn chút oai phong nào ở căn nhà kia, chị dâu cả và chị dâu hai trực tiếp phớt lờ hai người đó. Mấy đứa trẻ thì ở chỗ cô, Đậu Hoa thì càng không dám đến gần, đến cả thái độ của Lục Chính Kỳ cũng đã thay đổi, không còn tin vào bọn họ nữa. Từng giờ từng phút đề phòng bọn họ làm loạn.
Anh cả Lục cũng không khá hơn là bao, anh ta được sắp xếp vào đội thu hoạch vụ thu, làm nguyên cả một mùa, vừa đen vừa gầy. Kết quả là khi vụ mùa thu kết thúc, trên huyện lại có nhiệm vụ mới, yêu cầu các công xã, các đại đội ra sức đi sửa lại kênh mương. Sau khi chị dâu cả Lục nhận được tin thì lập tức đồng ý để đại đội cho anh ta tiếp tục đi làm việc. Làm việc một ngày được 10 công điểm, đại đội cho thêm ngoài định mức 5 công điểm, vì thế nên nhà nào có nhiều lao động thì đều đồng ý đi.
Đương nhiên công điểm của anh cả Lục đều được tính cho anh ta hết, đến lúc chia lương thực mùa thu thì cũng là chia cho chị dâu cả Lục.
Ba anh em cắt công điểm của mình chia để dành cho bà Lục và ông Lục theo quy định chăm sóc người già của thôn, đảm bảo bọn họ một năm có đủ 360 cân khẩu phần ăn theo tiêu chuẩn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận