Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 228: Mắng

Dù là một ánh mắt Lục Chính Đình cũng lười cho bọn họ, anh nhìn chằm chằm vào vợ mình.
Lúc này rất náo nhiệt.
Đàn ông của nhà con cả con hai không chịu ở riêng, phụ nữ tìm cái chết đòi ở riêng, rốt cuộc có ở riêng hay không?
Anh cả Lục uy hiếp bảo vợ cút về nhà mẹ đẻ đi, muốn ở riêng thì cút đi, không cần thứ bất hiếu này.
Lâm Uyển mắng anh chồng như anh ta ức hiếp em dâu, cô không muốn ở riêng, là bọn họ âm mưu quỷ kế nhất định phải đuổi cô đi, chị dâu cả chị dâu ai cùng tiến cùng lui với cô, không đúng chỗ nào?
Gia đình này thật sự là không dễ chia.
Chỉ có con trai đã kết hôn ở riêng với anh em, làm sao có vợ chồng ở riêng chứ?
Lần đầu nghe thấy!
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao bây giờ, không có kinh nghiệm!
Cuối cùng, bọn họ nhìn Lục Chính Đình và Lâm Uyển, muốn thử xem bọn họ có ý kiến gì.
Lục Chính Kỳ ở trong phòng vẫn luôn khuyên bà Lục, anh ta bị cái trừng mắt đó của Lục Chính Đình khiến uất ức vô cùng, sau đó vẫn không nói chuyện. Anh ta nói với bà cụ: “Mẹ, không thì cũng để anh cả anh hai ra ngoài đi, cha mẹ dẫn theo em gái qua sống với con.”
Anh cả Lục ở bên ngoài nghe vậy cũng không bằng lòng, chết sống không muốn ra ngoài ở riêng.
Lục Tâm Liên cũng không đồng ý: “Tình cảm của anh em chúng ta tốt như vậy, dựa vào cái gì phải tách ra? Từ nhỏ các anh đã thương em, em không muốn tách ra với các anh!”
Lục Tâm Liên nhỏ nhất, khi sinh ra các anh trai đã rất lớn, đương nhiên cưng chiều cô ta giống như công chúa nhỏ, nhất là anh cả Lục, đối xử tốt với cô ta còn hơn là con ruột của mình.
Ngược lại anh hai Lục vẫn kém một chút, dù sao trong lòng đối tốt với con cái và vợ mình hơn, nhưng anh ta không dám nói ra.
Từ trước tới nay bà Lục ở trong cái nhà này đã tiến hành tẩy não với bọn họ rất thành công, ngoại trừ Lâm Uyển mới tới, Lục Chính Đình đã chết tâm từ rất lâu về trước, dù là chị dâu cả Lục chị dâu hai Lục cũng không dám sinh ra lòng phản kháng.
Huống chi là anh hai Lục!
Chị dâu cả và chị dâu hai Lục đã đứng ở bên cạnh Lâm Uyển, yêu cầu nhà con cả con hai cùng nhau ở riêng!
“Tách đi, không ở riêng tôi sẽ đi nhảy sông tự vẫn. Ai còn sợ chết hay sao?”
Không sống được cuộc sống hạnh phúc, bị ức hiếp cũng thành thói quen. Nhưng các cô đi theo Lâm Uyển trải qua khoảng thời gian thoải mái này, tuy rằng vật chất không phong phú, cơm canh đạm bạc chưa từng ăn thịt, nhưng các cô rất vui vẻ, có hi vọng!
Bây giờ Lâm Uyển bị tách ra, các cô lại nhớ tới cuộc sống lúc trước, không, là những ngày còn đen tối hơn trước kia nữa, làm thế nào cũng không thể quen được.
Phải ở riêng!
Lâm Uyển thấy cán bộ đại đội cũng không có cách, cô bèn nói với Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát: “Hai bác, cháu có một đề nghị.”
Lục Trường Hữu: “Bác sĩ Lâm nói đi.”
Lâm Uyển: “Cháu nhắc lại một lần nữa, cháu và anh ba không muốn ở riêng, chúng cháu muốn hiếu thuận ông bà cụ thật tốt, nhưng nếu ông bà cụ ghét bỏ chúng cháu muốn đuổi chúng cháu ra ngoài, chúng cháu cũng không có cách nào. Bây giờ chị dâu cả chị dâu hai cũng muốn ở riêng, anh cả anh hai lại không chia, cháu đề nghị là, anh cả anh hai có thể không ở riêng, nhưng bọn họ phải lấy hai phần ba công điểm ra cho chị dâu cả chị dâu hai.”
“Dựa vào cái gì!” Anh cả Lục và Lục Tâm Liên trăm miệng một lời.
Lâm Uyển cười lạnh: “Dựa vào các anh là đàn ông chứ không phải súc sinh.”
Anh cả Lục tức giận đến mặt đều xanh đen.
Lâm Uyển: “Anh cưới vợ sinh con, chẳng lẽ không nuôi?”
“Tôi còn phải nuôi cha mẹ.” Anh cả Lục một bộ súc sinh vô lại, anh ta đương nhiên không muốn tách ra với vợ con, nhưng anh ta cũng không muốn cầu xin bọn họ trở về, chỉ biết đánh chửi bức bách.
Lâm Uyển: “Anh nuôi cha mẹ, nuôi vợ con, đây là trách nhiệm của một người đàn ông như anh, đây là sự khác nhau của con người và súc sinh. Nếu anh chỉ nuôi cha mẹ, không nuôi vợ con, vậy lúc ấy anh không nên cưới vợ sinh con, anh nên sống độc thân cả đời. Anh kết hôn làm gì hả?”
Lời này mắng rất ác độc, ngay cả bà Lục và ông Lục cũng mắng vào.
“Cô…” Anh cả Lục tức giận đến ngón tay đều run rẩy không chỉ ngay Lâm Uyển được.
Nếu không phải Lục Chính Đình vẫn luôn che chở cô, một cái tát của anh ta có thể tát cô nằm úp sấp trên mặt đất không dây nổi!
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận