Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 538: Quyết định 2

Chẳng qua Lâm Uyển sẽ không quan tâm gì nhiều, đây là sự sắp xếp cuộc sống của người ta, người bên cạnh không cần lắm lời.
Cô gật đầu tỏ ý biết rồi: “Em thì sao, có dự định gì chưa?”
Triệu Diễm Tú bình thản nói: “Bác sĩ Lâm em vẫn làm bác sĩ ở đây, được không? Em không có quan hệ không có tiền, bao nhiêu người như thế thì sao đến lượt em được. Tạm thời thì em làm bác sĩ chân trần ở đây. Bác sĩ Lâm chị yên tâm, chị cứ việc đi, em sẽ trông coi phòng y tế của chúng ta. Nếu như chị không về thì để cấp trên phải người tới.”
Lâm Uyển cười: “Sao mà chị không về cơ chứ, đương nhiên chị phải về rồi. Đây vẫn là phòng khám của chị mà.”
Phòng y tế này, nếu như cô không về thì sẽ không có bác sĩ nào khác chịu tới. Do bệnh viện tỉnh không tốt hay do phòng y tế công xã không ổn mà người ta phải đi tới một phòng khám ở thôn chứ? Lâm Uyển nghĩ thông suốt, không hề có cảm giác như thế.
Đương nhiên Lâm Uyển nghĩ bản thân có hệ thống, sẽ có một ngày cô làm cho phòng y tế nông thôn này càng thêm có sức ảnh hưởng hơn bệnh viện huyện, bệnh viện thành phố.
Triệu Diễm Tú tưởng cô nói đùa cho vui thôi, có thể đi học đại học thì chắc chắn sẽ được sắp xếp một công việc tốt hơn, sao mà còn có thể quay lại được. Đương nhiên là phải đưa cả nhà tới thành phố.
Lâm Uyển: “Cho dù bọn họ thế nào thì chúng ta ở đây dựa theo khám tại nhà mà chấm công điểm. Em và bác sĩ Khưu phụ trách chấm công.”
Khưu Thủy Anh không hiểu về chuyện học đại học, nhưng sau khi cô ta đi theo Lâm Uyển học hành cũng cảm thấy học đại học vẫn tốt hơn.
“Em à, em cứ học đi, có bọn chị mà. Cũng lắm là không làm phẫu thuật nữa.”
Lâm Uyển: “Em còn đang suy nghĩ. Nếu như đi thì không đi theo con đường của đại đội chúng ta, không chiếm chỉ tiêu để cử của người khác.” Để tránh khiến người ta hiềm khích.
Sắp đến buổi trưa, mấy người Lâm Uyển đã khám xong cho bệnh nhân, lúc này Vương Phương Phương, Lý Kim Linh mới đến. Biểu cảm của hai người không tốt, nhất là đôi mắt của Lý Kim Linh còn hơi đỏ, gương mặt không có ý tốt, xem ra không làm xong chuyện.
Lý Kim Linh nhìn thấy Lâm Uyển thì bĩu môi, ấm ức như muốn khóc: “Bác sĩ Lâm, cô phân xử đúng sai đi, tôi thấy không công bằng gì hết.”
Lâm Uyển thở dài, cô vẫn luôn coi Lý Kim Linh là người ngoài, đến cả mối quan hệ tốt đẹp giữa bạn bè đều không có, nhưng Lý Kim Linh lại còn muốn nũng nịu kể khổ với cô. Cô bình thản nói: “Nếu như là chuyện tiến cử người đi học đại học thì tôi không giúp được, xin lỗi.”
Lý Kim Linh thấy Lâm Uyển không đợi mình nói hết yêu cầu mà đã vội vàng phủi sạch quan hệ, không nhịn được mà sốt ruột: “Bác sĩ Lâm, lẽ nào cô không cảm thấy nên tiến cử chúng tôi đi học sao? Ngoài chúng tôi ra thì còn ai có đủ tư cách đây? Tên ngốc ở nhà ông ta ư? Ngay cả mặt chữ cũng không biết mấy, anh ta có thể đi học đại học sao? Đây chẳng phải là lấy việc công mưu đồ việc tư à?”
Đầu óc cháu trai lớn của Lục Trường Hữu khờ khạo, con người không quá thông minh nhưng cũng không ngốc, tương đối thật thà phúc hậu, nhìn không được khôn khéo cho lắm mà thôi. Hơn nữa mặc dù có người cho con gái thân thích nhà mình đi học đại học, cũng không nhất thiết là Lục Trường Hữu, Lục Trường Hữu mưu cầu danh lợi chính mình thăng chức, chưa chắc đã để cho đứa nhỏ nhà mình đi học đại học.
Biểu cảm Lâm Uyển không lấy gì làm vui vẻ, quay người đi làm chuyện khác.
Hiển nhiên cô từ chối việc làm thùng rác để Lý Kim Linh trút giận vào, những người khác cũng cảm nhận được. Nhưng Lý Kim Linh vì quá tủi thân mà dẫn đến có chút không cam chịu, không phân biệt được trường hợp càng không quan tâm đến cảm thụ của người khác nên bắt đầu kêu ca kể khổ.
“Vốn dĩ chúng tôi nên học đại học, kết quả là bị đưa đến vùng quê này. Bây giờ bảo là tiến cử người đi học đại học. Tiến cử thế nào? Chẳng phải là bọn họ nói là xong sao? Nếu học đại học không cần nhìn lý lịch và bản lĩnh thì đưa thằng ngu đi học là được rồi?” Cô ta càng nói càng tức giận, giọng nói cũng càng lúc càng to, đến Vương Phương Phương vô số lần kéo cô ta nhưng cô ta vẫn không chịu ngậm miệng lại.
Cô ta nhìn Lâm Uyển đang đứng một bên bận rộn không để ý đến mình thì càng thêm tức giận hơn: “Bác sĩ Lâm, cô là người tôi tôn trọng nhất, mặc dù cô không được học hành nhưng năng lực tự học vô cùng tốt, nếu là cô đi học đại học, tôi một chút ý kiến cũng không có. Nhưng mà mấy…”
“Cô nghĩ nhiều rồi, bác sĩ Lâm có đi học đại học thì cũng không chiếm chỉ tiêu tiến cử ở đại đội đâu.” Khưu Thủy Anh ngắt lời cô ta.
Lý Kim Linh lau đi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Phải, các cô đều có quan hệ, nói không chừng còn chẳng thèm đi. Nhưng chúng tôi thì sao, muốn đi cũng không được, sao mà ông trời lại bất công như vậy chứ? Học hành cho tử tế rồi bị đuổi về quê, khó lắm mới có cơ hội đi học đại học thì không cho đi. Lẽ nào tôi không phải một thành viên trong công nông binh sao? Cha mẹ tôi là công nhân, công nhân đường đường chính chính.”
Thật sự là cô ta đã ở quê quá đủ rồi.
Cách xa quê hương, cách xa cha mẹ người thân, bạn bè, cách xa những gì bản thân quen thuộc nhất để tới một nơi xa lạ. Mặc dù đã ở được 2 năm, nhưng cô ta không thể thích nghi được một chút nào cả. Dù cho điều kiện ở thôn Đại Loan không tồi, tốt hơn cả những thôn khác rồi nhưng đây vẫn là ở nông thôn. Nuôi lợn, nuôi gà, nuôi vịt, nuôi gia súc, trong thôn luôn có một mùi nước tiểu và phân trộn vào, đặc biệt là khi mưa xuống, đường đi bỗng chốc trở nên lầy lội, nếu như bị gia súc giẫm qua, con đường lầy lội hòa cùng phân và nước tiểu, khiến người ta buồn nôn, không thể nào mà đặt chân xuống được.
Mặc dù cô ta ở phòng y tế nhẹ nhàng hơn những người xuống đồng, nhưng đó cũng chỉ là bên ngoài mà thôi, áp lực trong lòng không biết lớn thế nào!
Cô ta nhận định Lâm Uyển không thích mình, nên cô ta luôn luôn cẩn thận, nhìn sắc mặt người ta mà nói chuyện. Cô ta tự giác việc gì cũng tranh làm, là người siêng năng chịu khó nhất trong phòng y tế này, nhưng cô ta lại là người không có địa vị nhất.
Cô ta cảm thấy bản thân không thể hòa nhập vào cái vòng tròn mà Lâm Uyển làm trung tâm của tầng lớp trên ở thôn Đại Loan này. Cô ta hoài nghi cho dù bản thân có nỗ lực thế nào đi nữa thì Lâm Uyển cũng sẽ không tiếp nhận cô ta, không chủ động giúp đỡ cô ta.
Vậy nên, lòng cô ta đã nguội lạnh!
Lâm Uyển lúc này mới quay người nhìn cô ta một cái: “Cô nói xong chưa?”
Lý Kim Linh lặng người, không hiểu ý của Lâm Uyển.
Lâm Uyển thản nhiên nói: “Cô nói xong rồi thì đến lượt tôi nói. Tôi biết cô có điều bất mãn, nhưng những bất mãn đó do tôi tạo nên sao? Hay do các xã viên tạo nên? Cô không bằng lòng về quê, vậy nên cô không vừa ý với các xã viên, bọn họ tới khám bệnh thì cô xị cái mặt ra, ác mồm ác miệng chê bọn bẩn, chê bọn họ thô tục.”
“Tôi, tôi không…” Lý Kim Linh vô thức muốn ngụy biện. Mặc dù quả thực là cô ta có ghét nhưng cô ta không dám làm vậy trước mặt Lâm Uyển, bây giờ bị Lâm Uyển nói như vậy bỗng khiến cô ta rất hoảng hốt.
Lâm Uyển không cho cô ta cơ hội để ngụy biện: “Tôi nói cho cô biết, vốn dĩ thế giới này đã không công bằng rồi. Vì sao cô là người, lợn là lợn, trâu là trâu? Cỏ là cỏ, hoa màu là hoa màu? Trước khi về quê lúc cô ngồi trong lớp học thoáng đãng rộng rãi, sáng đèn, thế cô không nghĩ đến những đứa trẻ nghèo ở dưới quê không có điều kiện để đi học không công bằng sao? Trong trường học cô ầm ĩ náo cách mạng, tố cáo hiệu trưởng, giáo viên của cô, cô chưa từng nghĩ rằng như thế là không công bằng với bọn họ sao? Thế mà bây giờ cô lại đến đây nói với tôi về chuyện công bằng à?”
Cô liếc mắt nhìn Vương Phương Phương và Lý Kim Linh, tiếp tục nói: “Hoàn cảnh sinh sống không phải là thứ đã hình thành thì không thay đổi, chính sách ở bất kỳ nơi nào cũng không phải là không bao giờ thay đổi. Cô vì không thể thích ứng với hoàn cảnh mà la hét rằng không công bằng, đòi hỏi sự công bằng từ người khác thì cũng chỉ là công bằng cho cô mà thôi. Vừa lòng cô thì là công bằng, không vừa lòng cô thì là không công bằng. Nếu cô đã hỏi tôi thì tôi sẽ nói cho cô biết về suy nghĩ nghiêm túc của mình. Đại đội cử người đi học đại học thì đương nhiên là phải tiến cử người sau khi tốt nghiệp có thể về giúp đỡ cho sự phát triển, phục vụ xã viên. Nếu như tiến cử cô thì sau khi cô tốt nghiệp có quay về không? Lẽ nào cô không tìm đủ mọi cách để sắp xếp công việc ở trên tỉnh sao? Nếu như thế thì tại sao đại đội lại phải phí công tiến cử cô? Còn phải xuất phiếu lương thực cho cô để cô ăn no à?”
Cô có địa vị trong thôn nên sẽ không sợ mấy cái này, cũng không có quá nhiều kiêng dè, tự nhiên có gì nói nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận