Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 605: Phiên ngoại 11

Vì thế thí nghiệm chấn động toàn thế giới trong tương lai được thành lập giống như lời nói đùa như vậy.
Tình hình giao thông tốt, trên đường cũng không có xe gì, Lục Minh Quang lái xe rất thoải mái, cũng không bỏ lỡ thời gian đáp lại câu hỏi của bọn họ.
Lục Chính Đình: “Minh Quang, dừng bên lề trước đi, chúng ta đổi một chút.” Một đường lái thẳng về đến nhà, thời gian có hơi lâu, anh sợ con trai không chịu được.
Lục Minh Quang: “Con không mệt.”
Lục Minh Lương: “Chú ba, sau đó đổi cho cháu, chú nghỉ đi.”
Bọn họ đã trưởng thành, làm sao có thể để chú ba làm tài xế được.
Lục Minh Quang tỏ vẻ mình không mệt, nhưng cậu bé vẫn đồng ý đổi với Lục Minh Lương, bởi vì con trai, không có ai không thích lái xe hết.
Lục Minh Lương lái xe, Lục Minh Quang lại không ngồi ở ghế phụ, mà ngồi ở phía sau, như vậy tiện cho cậu bé lén nói chuyện với Lục Chính Đình hơn.
“Cha, lần trước sau khi xe của cha kiểm tra, không người nào dỡ tiếp cho cha chứ?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Theo như cha biết thì không.” Chiếc xe này là xe chuyên dụng của anh, để tiết kiệm nhân lực cho đơn vị, khi anh ra ngoài đều sẽ lái xe của mình, mà không cần tài xế. Người khác cũng biết tính cách của anh, cũng sẽ không tới mượn xe của anh, những lúc khác xe đều đỗ ở đơn vị, sẽ không có người nào vô duyên vô cớ động vào xe của anh.
“Có vấn đề sao?” Lục Chính Đình nhanh nhạy cảm giác được trong lời nói của Lục Minh Quang có ý khác.
Lục Minh Quang chỉ vào đằng trước: “Có chút vấn đề nhỏ ạ, bây giờ trông không nghiêm trọng, nhưng mỗi ngày lái đi như vậy, mười ngày nửa tháng sẽ xảy ra chuyện, lần trước kiểm tra chắc hẳn đã sửa một chút.”
Lục Chính Đình: “Đồng chí kiểm tra xe ở đơn vị là nhân viên xuất ngũ từ đội sửa xe của quân đội, vô cùng nghiêm túc và có trách nhiệm, cho dù là chút vấn đề nhỏ nhặt ông ấy cũng sẽ phát hiện ra ngay.”
Lục Minh Quang nhướn mày: “Nếu như vậy, lại có hơi lạ.”
Đôi mắt đen láy của Lục Chính Đình híp lại, nếu như thợ sửa xe làm qua loa, vậy anh sẽ không hề do dự cho rằng làm việc tắc trách, nhưng đáng tiếc cũng không phải thế, như vậy là có người cố tình động tay động chân vào xe của anh sao?
Động tay động chân, chẳng qua là muốn anh xảy ra chuyện.
Anh xảy ra chuyện rồi, ai có thể được lợi?
Trong lòng Lục Chính Đình tính toán một chút, hình như vị trí cục trưởng y tế này của mình cũng không ghê gớm gì, cũng không phải là bộ phận tai to mặt lớn bao nhiêu, cũng không có quyền thế quá lớn. Cho nên anh cảm thấy cạnh tranh sự nghiệp là chuyện không có khả năng.
Mặt khác thì sao? Anh không cảm thấy mình có ân oán hiềm khích gì với người khác.
Tuy rằng anh làm người chính trực, nhưng tuân theo chủ trương người không phạm ta thì ta không phạm người, cho nên cực ít chủ động chạm vào lợi ích của người khác, nên hiển nhiên cũng không tồn tại chuyện đắc tội với ai.
Về phần Chu Ngọc Nhuận, anh hoàn toàn không để tâm đến, cho dù cô ta tìm đến chỗ dựa muốn cho Lục Chính Đình biết tay một chút, nhưng cũng chỉ là ngáng chân ở phương diện công việc, mà không đến mức muốn mạng của anh.
Tuy rằng Lục Chính Đình nhạy bén, nhưng cũng không đoán ra được.
Dưới ánh sáng nhạt nhòa trong thùng xe, đôi mắt sáng ngời của Lục Minh Quang lại sáng đến khiếp người, nhìn vẻ mặt của cha, cậu bé kết luận nguy hiểm đến từ người nào đó ở bên ngoài, có khả năng có xung đột lợi ích với bọn họ chăng?
Những ngày này, Lục Minh Quang cũng không nhàn rỗi, cậu bé cố hết sức sử dụng quan hệ nhân sinh và khả năng của mình để làm rõ các quan hệ lợi hại ở đơn vị của Lục Chính Đình, có vài quan hệ, cậu bé thậm chí còn hiểu hơn anh nhiều.
Nói đến cách đối xử với người khác, cậu bé khác với cha mẹ mình.
Lâm Uyển vì có hệ thống bên người, nên chưa bao giờ lấy lòng ai, cũng không cần thiết phải tranh quyền đoạt lợi gì, cho nên từ trước đến nay cô giúp người nhiều, còn cầu người thì ít.
Lục Chính Đình vì chịu ảnh hưởng từ nhà mẹ đẻ và tàn tật mang lại, khiến anh có khuynh hướng không màng danh lợi, làm việc chỉ cầu không thẹn với lòng, mà không cần thiết phải chiều theo một cách miễn cưỡng, cho nên cũng rất ít khi cầu người.
Nhưng Lục Minh Quang thì khác, lúc nhỏ cậu bé không biết phải làm gì, sau này có mục tiêu đi tới đại học thủ đô, lại muốn làm đến mức tốt nhất. Bây giờ cậu bé là nhà nghiên cứu thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ tuổi. Mọi người đều tin không đến vài năm, cậu bé sẽ vượt xa cả giáo viên và các đàn anh đàn chị của mình, thậm chí còn có thể ganh đua cao thấp với trình độ kỹ thuật của Âu Mỹ và thế giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận