Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 472: Không dám ăn

Lục Chính Đình liếc mắt nhìn cô: “Vậy làm cái này, dùng niêu đất hầm, Lâm Uyển lập tức mang vẻ mặt thèm khát: “Buổi chiều chúng ta nấu cơm sớm một chút.”
Nấu cơm sớm một chút thì ăn sớm một chút, ha ha.
Lục Chính Đình nở nụ cười: “Hình như không phải cách làm ở bản địa chúng ta.”
Lâm Uyển thuận miệng đáp: “Ừm, của Giang Tây đấy.” Cô lại thêm một câu: “Em học được ở bệnh viện tỉnh.”
Buổi chiều Lục Chính Đình vừa chỉnh sửa bút ký, vừa hầm gà ba chén, khiến cho toàn bộ viện y đều tràn ngập mùi hương vừa tươi vừa thơm ngào ngạt, làm buổi chiều bác sĩ Kim cũng không có lòng dạ đâu khám bệnh nữa, bốn giờ đã tìm Lâm Uyển nói cùng nhau về sân sau.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn bọn họ: “Vẫn chưa chín, anh tính thời gian rồi, đợi mọi người tan làm vừa vặn ăn.”
Bác sĩ Kim: “Không được, ngồi đợi bên cạnh vẫn tốt hơn ngồi ở đằng trước đợi, con sâu tham trong bụng tôi đang cám dỗ tôi.” Anh ta quạt mùi hương từ trong nồi bay ra hít hà: “Cứ như vậy nữa chúng ta sẽ bị những bác sĩ khác ghi hận trong lòng mất.”
Đại đội chỉ cho bọn họ phúc lợi, chứ không cho các bác sĩ thực tập khác, như vậy cũng không hay cho lắm, sẽ khiến người ghen tỵ.
Lâm Uyển: “Chỉ có một con gà, cũng không đủ cho nhiều người ăn như vậy.”
Lục Chính Đình luôn làm chút gì đó ngon cho cô ăn, nhưng cô cũng không thể lần nào cũng chia sẻ cho người ta, dù sao sư nhiều cháo ít cũng không chia đủ, chỉ có thể lần này cho người này, lần sau cho người khác, có đôi khi số lượng không nhiều, sẽ không chia cho ai cả. Dù sao người trong nhà cũng hiểu đạo lý này, mà không thế nào cả, muốn nói người có chút ý kiến, chính là mấy thanh niên trí thức trẻ tuổi, tuổi nhỏ lại hơi tham.
Lục Chính Đình: “Lần sau có thể kêu bọn họ gom tiền mua từ trong tay các xã viên, hai tháng ăn một lần vẫn được.”
Bây giờ nghề phụ của đại đội đang làm rất tốt, xã viên và thanh niên trí thức đều có thể được chia tiền, thi thoảng ăn thịt cũng được. Vấn đề chính là không có phiếu thì không có tư cách mua, cho nên chỉ có thể đợi nhà các xã viên có gà mái đào thải do không đẻ trứng mới được.
Rất nhanh, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang cũng đi học về, vừa vào cửa đã gào đói sắp chết rồi.
“Mẹ, bọn con ngửi thấy từ tận trường học cơ, cái này cũng thơm quá đi thôi.” Lục Minh Quang chạy qua thơm lên má Lâm Uyển, sau đó sáp tới bên cạnh Lục Chính Đình, cũng ngửi mùi hương lan ra từ niêu đất. Lục Minh Lương và cậu bé, mỗi người một bên, ngồi xổm bên cạnh niêu đất, ngửi mùi thơm.
Bác sĩ Kim thấy thế cũng góp vui: “Đồng chí nhỏ, nhường một chỗ cho chú nào, có mùi thơm chúng ta phải cùng ngửi chứ.”
Thấy bộ dáng ấu trĩ của bọn họ, Lâm Uyển cười đến hai vai run rẩy, cô kéo cánh tay của Lục Chính Đình: “Được rồi, đừng để khét, mau dập lửa bưng ra ngoài đi.”
Lục Chính Đình dập củi lửa bên dưới đáy niêu đất: “Còn phải ủ một lúc nữa, đặt ở đây đừng động vào, anh đi làm một bát canh trứng cà chua, lại thêm xào khô dưa muối và đậu cove, xào xong rồi ăn.”
Bác sĩ Kim cũng cũng làm trợ thủ nhóm lửa cho anh.
Lục Minh Lương: “Cháu cũng làm!”
Bây giờ cậu bé nấu cơm đến nghiện rồi, mỗi ngày đều ở trong nhà giúp nấu cơm, có đôi khi còn giúp Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành nấu cơm, có thể kiếm được sách truyện tranh và kẹo sữa.
Vì thế bác sĩ Kim nhóm lửa làm trợ thủ, Lục Minh Lương nấu cơm, Tiểu Minh Quang giúp cậu bé đưa muối, nước tương. Dáng người của Lục Minh Lương không đủ cao, đứng ở bên ngoài ống bễ chưa đến nổi nồi, nên cậu bé đứng trên ghế, thủ pháp xào đồ ăn vô cùng thành thạo.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình ở trong sân hóng gió hạ lúc hoàng hôn, trông rất thoải mái.
Đợi lúc bưng cơm lên, đặt niêu đất lên bàn, hương thơm từ thịt gà đó nức nở đậm đạ, chiếm trọn toàn bộ khứu giác của bọn họ, khiến người ta hít một hơi thôi cũng thấy hạnh phúc rồi.
Lục Minh Lương hít một hơi thật sâu: “Cháu cảm thấy mùi này có sức như búa vậy!”
Tiểu Minh Quang: “Hả? Nói vậy em không dám ăn đâu, thế thì gõ rụng hết răng em rồi còn gì.”
Mọi người đều bật cười, Lâm Uyển còn phải phụ trách phiên dịch với cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình nói: “Ý của anh trai là mùi thơm của gà ba chén này đánh thẳng vào linh hồn, khiến người không có cách nào chống đỡ.”
Lục Minh Lương liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, cháu có ý này đó, vẫn là chú ba biết giải thích.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận