Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 331: Ngạc nhiên

Lâm Uyển nghiêm mặt đáp: “Các cháu là đang diễn kịch, đều là diễn viên, xung quanh chính là sân khấu. Các cháu nhất định phải đảm bảo sân khấu an toàn, không thể đi tới bờ sông, miệng giếng, không thể leo tường leo lên cây, nhớ chưa?”
“Bác sĩ Lâm, bọn cháu nhớ rồi.”
Đứa trẻ mập đi qua xin lỗi Tiểu Minh Quang: “Em Minh Quang, anh xin lỗi.”
Tiểu Minh Quang nhe hàm răng nhỏ, cười rất vui vẻ: “Không sao, em chính là Tiểu Bát Lộ dũng cảm.”
Tuy rằng vẫn luôn không nói chuyện, nhưng ngược lại vừa mở miệng nói cũng rất lưu loát.
Lâm Uyển thấy cậu bé không sao, kêu cậu bé xuống đi chung với anh trai: “Chúng ta về nhà ăn cơm thôi, đừng chạy lung tung nữa.”
Hai đứa trẻ nắm tay nhau, cầm chổi lông gà về nhà báo tin vui trước.
Lâm Uyển đứng ở nơi đó, chắp tay sau lưng tò mò nhìn Lục Chính Đình: “Anh trai nhỏ, đi thôi.”
Lục Chính Đình mím môi, nhớ lại cảm giác mình vừa mới chạy đi như một cơn gió, sau đó nhấc chân bước, nhưng đáng tiếc, tất cả đều là ảo giác của đầu óc, đôi chân vẫn không chịu nghe lời sai khiến.
Lâm Uyển duỗi tay với anh, cười tủm tỉm: “Đi thôi, về nhà nào.”
Lục Chính Đình duỗi tay nắm ngón tay cô, vừa định nắm thì cô lại lùi một bước: “Anh trai nhỏ, anh đã lớn rồi, nên tự mình đi đi.”
Lục Chính Đình nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời.
Lâm Uyển đứng ở nơi đó, vô cùng kiên nhẫn đợi anh, buổi tối anh đi rất tốt, vừa rồi chạy còn nhanh hơn cả chó săn, bây giờ lại không biết đi sao? Chắc chắn là thiếu sự kích thích rồi. Lẽ nào còn phải phối hiệu ứng âm thanh bước chân cho anh?
Khoảng cách giữa cô và Lục Chính Đình chưa đến nửa mét, Lục Chính Đình không bước qua, chắc chắn không đủ với đến cô.
Cô làm ra đủ loại biểu cảm đáng yêu, sáu kiểu chụp ảnh kinh điển gì đó, thậm chí còn sử dụng tốc độ một phút chụp hai trăm bức tốc.
Lục Chính Đình: “…”
Đôi mắt anh không đủ dùng sắp rút gân rồi.
Lâm Uyển cảm thấy mình sắp mệt đến rút gân mất, để kích thích anh, cô cũng vô cùng cố sức rồi, nhưng tại sao anh vẫn làm thinh. Bạn thấy anh đứng ở nơi đó cao ngất như cây tùng, nhàn nhã thảnh thơi, vẻ mặt lạnh lùng, còn không phải đang xem khỉ đùa à?
Lâm Uyển lập tức nản lòng, dự định giúp anh đẩy xe lăn qua, liếc mắt nhìn anh: “Bỏ đi, anh thích đứng như vậy, chỉ đứng là đủ rồi.”
Cô vừa cười vừa lùi lại, lại phát hiện ra sắc mặt của anh đột nhiên lạnh lùng, chân dài bước về phía cô, áp sát lại. Chân anh dài như vậy, hai bước đã có thể tạo thành tư thế nghiền lực, Lâm Uyển vô thức lùi lại một bước lớn.
Lục Chính Đình duỗi cánh tay kéo cô vào lòng, ôm chặt eo cô.
Lâm Uyển vừa định nói chuyện, lại nghe thấy tiếng oa của Chu Triều Sinh ở phía sau: “Hai người thật biết chơi ôi… Chính Đình, anh… anh đi được rồi sao?”
Con ngươi của Chu Triều Sinh thiếu điều rớt xuống, nhanh chóng dùng tay xoa mắt: “Tôi thật sự không nhìn lầm đấy chứ?”
Cánh tay của Lục Chính Đình ôm eo nhỏ của Lâm Uyển, đôi mắt lại bắn lên gương mặt của Hồ Hướng Dương một cách lạnh lùng.
Hồ Hướng Dương tuổi nhỏ, dáng người chưa nảy nở, lúc này đứng ở trước mặt Lục Chính Đình, lộ ra sự chênh lệch dáng người bị nghiền áp tuyệt đối, điều này khiến cậu ra rất khó xử.
Trong tay cậu ta cầm một lá thư, đó là của Hoàng Trung Ba gửi cho Lâm Uyển, cô tới Lâm Gia Câu nên không nhận được, cậu ta mượn cơ hội này để đi gửi cho cô.
Nhưng cậu ta không ngờ khi hai ngày trước tới đây, Lục Chính Đình còn ngồi trên xe lăn, sao hôm nay đã có thể đi rồi?
Trong mắt cậu ta, Lục Chính Đình đứng dậy tự mình đi đường, không còn là người yếu ớt ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng căm phẫn đó nữa, mà là một cường giả vừa hung dữ vừa mạnh mẽ, vô cùng có khí thế, khiến cậu ta không có cách nào địch lại và chống đối.
Cho nên một khắc này, cậu ta không nói được một câu nào.
Lâm Uyển cũng nhìn thấy Hồ Hướng Dương, nhíu mày lại, chẳng muốn qua loa lấy lệ. Trong mắt cô, Hồ Hướng Dương chính là loại nam sinh xấu đầu sỏ trường học có bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì, dùng đủ loại thủ đoạn chết cũng không chịu buông. Nếu như là nữ sinh trung học, nói không chừng sẽ bị trẻ xấu thu hút, cảm thấy cậu ta vừa côn đồ vừa đẹp trai. Đáng tiếc, tim của cô là người trưởng thành, hơn nữa còn vô cùng thực tế, hiểu xem xét thời thế, cũng hiểu nên chọn nhân tính thích hợp nhất cho mình.
Còn nữa, cho dù là khi cô học trung học, cũng không nhìn trúng những nam sinh cả ngày cố tình chụp mũ vớ vẩn, hở tí là cười xấu xa với nữ sinh, ấu trĩ!
Cô nhìn về phía Chu Triều Sinh: “Bác sĩ Chu, có chuyện gì sao?”
Chu Triều Sinh chỉ vào Hồ Hướng Dương: “Cái này… cậu ta nói cậu ta là bác sĩ thực tập ở đại đội Ngũ Liễu, tới đưa thư cho cháu.”
Lâm Uyển liếc mắt nhìn về lá thư trên tay Hồ Hướng Dương: “Làm phiền cậu rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận