Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 440: Chọn thêm người 1

Dùng cách xưa đỡ đẻ, sản phụ và con đều dễ xảy ra chuyện, đặc biệt là tỷ lệ trẻ con chết non cao, thậm chí chuyện một xác hai mạng cũng không ít.
Cho nên Lâm Uyển nghĩ phòng y tế nông thôn không gấp những chuyện khác, nhưng khoa sản phụ cần thiết phải có. Như vậy lại cần bổ sung bác sĩ, tốt nhất là phụ nữ có kinh nghiệm đỡ đẻ, lại chịu học hỏi cái mới, không cậy già lên mặt, không tự cho là đúng.
Nghe Lâm Uyển nói cho Khưu Thủy Anh vào, Lý Kim Linh nôn nóng, lẽ nào bác sĩ Lâm nhắm vào cô ta?
Năm ngoái khi Lý Kim Linh làm kiểm tra phụ khoa cho các phụ nữ, đã không ít lần bắt bẻ, oán trách chê bẩn chê mệt, nhưng Lâm Uyển vẫn luôn không nói gì, cô ta còn tưởng Lâm Uyển không biết.
Lúc này sao lại nghe như muốn gán vào cô ta thế?
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ nữ của chúng ta đủ rồi, phải tuyển thêm hai nam nữa.” Bác sĩ Kim đi rồi, chỉ còn Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành. Hồ Hướng Dương còn cố được, chứ thứ như Tôn Húc Thành hoàn toàn không thể coi là dùng được.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn cô ta, ôn hòa nói: “Do cô quyết định sao?”
Tuy Lý Kim Linh không phục, nhưng cũng không dám tranh luận, chỉ sợ bị bác sĩ Lâm trực tiếp trách ngược lại thì mất mặt.
Đột nhiên, cô ta thấy rất thấp thỏm, có hơi hối hận vì năm ngoái về nhà không mang chút quà cho Lâm Uyển. Rất nhiều thanh niên trí thức về nhà đều mang quà tới cho cô, bọn họ cũng không phải bác sĩ của phòng y tế, mà một người làm bác sĩ như cô ta lại không mang, hình như có hơi không hay cho lắm?
Trước đó cô ta cảm thấy mình không cần nịnh bợ cô, nhưng lúc này lại phát hiện Lâm Uyển có thể chi phối công việc của mình, lập tức lại phát cuống cả lên.
Lâm Uyển nhìn các thanh niên trí thức trong sân, trải qua tiếp xúc vài tháng cũng hiểu, cô còn hỏi đội trưởng sản xuất về tính cách của các trí thức, người nào có tính lương thiện ôn hòa, người nào thô bạo, người nào lòng mang ý bất chính, mọi người đều để ý đến, hiển nhiên cô cũng có dự tính.
Lâm Uyển cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp hỏi bọn họ vài câu, đều là một vài kiến thức y tế chữa bệnh được tuyên truyền trong phòng y tế.
Có những người bình thường không chú ý và tích cực, nghe nói tuyển bác sĩ lại cảm thấy mình không có quan hệ chắc chắn không được chọn, cũng không chủ động học những nội dung này, như vậy bị đào thải hơn phân nửa.
Những người còn lại, lại xét dựa theo tính cách và tính tình, đào thải hơn nửa nữa.
Cuối cùng Lâm Uyển chọn ra hai trí thức nam và hai trí thức nữ, cùng với Khưu Thủy Anh, tổng cộng là năm người.
Có nữ trí thức trong đó tên là Triệu Diễm Tú, trông cường tráng hơn những cô gái khác, mặt mày vàng đen, sức cũng lớn, bị những thanh niên khác gọi là Triệu đàn ông.
Có nữ thanh niên có dáng người mềm mại yếu đuối hơn nhìn thấy cô ta được chọn trúng, mà mình lại không được chọn, rất không phục: “Bác sĩ Lâm, lớp văn hóa của tôi tốt hơn Triệu Diễm Tú, hơn nữa vừa rồi cô hỏi kiến thức y tế, tôi cũng trả lời nhiều hơn cô ta, sao cô ta được chọn, mà tôi lại không được chọn?”
Lâm Uyển liếc mắt nhìn cô ta: “Cô tên là gì?”
“Tôi tên là Nhậm Không Thúy!” Cô ta bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Uyển.
Lâm Uyển ồ một tiếng: “Trí thức Nhậm, cơ thể cô quá yếu, chăm lo cho bản thân còn gắng gượng, thì làm sao có thể làm bác sĩ giúp đỡ người bệnh được đây? Mỗi ngày phòng y tế bận như vậy, khi cần đến người, kết quả cô lại hôn mê rồi, nôn rồi, cần nghỉ ngơi cần người dìu, cô nói xem có người nào có thể thay cô đây?”
Bình thường trí thức Nhậm này đi làm cả ngày xin nghỉ, dù sao từ đầu đến chân chỗ nào có thể đau cũng đã từng đau hết, hôn mê tim đập nhanh đủ loại lý do cũng dùng hết, là loại xin một ngày có thể nghỉ đến ba ngày.
Cho dù cô ta có khả năng thật sự như thế, cũng không phải là giả, thì Lâm Uyển cũng không có khả năng cho cô ta vào phòng y tế, không phải là rước tới phiền phức cho cô hay sao?
Là tuyển một bác sĩ, hay là tuyển một cô gái yêu kiều.
Trí thức Nhậm lại không cảm thấy mình có vấn đề, chỉ cảm thấy Lâm Uyển có ý kiến với cô ta, phân biệt đối xử với một cô gái xinh đẹp và mềm yếu như cô ta: “Các mặt của cô ta cũng không xuất sắc, tại sao lại là cô ta?” Trí thức Nhậm chỉ vào Triệu Diễm Tú, lớn lên thô kệch như vậy còn không biết xấu hổ tên là Diễm Tú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận