Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 260: Trả nợ

Tống Hòa Bình ngâm nửa giờ, ngược lại không ngứa lắm, cũng không biết sáng mai còn tái phát không.
Ngâm xong tranh thủ thời gian ăn cơm ông ta cũng không nhàn rỗi, lại đi tiểu đội báo danh gánh hoa màu, buổi tối có người giơ cây đuốc dẫn đội, cả trai lẫn gái có sức mạnh đều đi gánh, đây là việc kiếm công điểm ngoài định mức.
Trở về ông ta mệt giống như gia súc, ngả đầu ngủ, ngày hôm sau vừa tỉnh lại lại đến đất tư nhân bận rộn trước.
Bà Tống nhìn thấy ông ta: “Cháu cả, chân còn ngứa không?”
Tống Hòa Bình cúi đầu nhìn một chút, ai nha, không hỏi cũng quên mất, đến bây giờ vẫn không có ngứa.
Hai ngày trước sáng chiều tối đều sẽ ngứa, gãi một hồi thì yên tĩnh trong chốc lát, đến lúc đó lại phát tác, bây giờ vẫn không ngứa, nói như vậy thuốc này thật sự có tác dụng?
Ngày hôm sau lúc chạng vạng, Lâm Uyển đang chuẩn bị thu dọn một chút rồi trở về nấu cơm, thì thấy Mã Lập Xuân kích động chạy tới.
“Bác sĩ Lâm, bác sĩ Kim, cái thuốc trị ngứa đó thật sự hữu hiệu, lại cho hai thang thuốc nữa.”
Lâm Uyển ngừng việc trong tay: “Chân của Tống Hòa Bình ổn rồi?”
Mã Lập Xuân mặt mày hớn hở đích: “Tốt lắm! Ngày đầu tiên rửa xong ngày hôm sau không ngứa nhiều như thế nữa, buổi trưa ngứa cũng nhịn xuống, ngâm hết lần nữa thì không còn nổi mụn, cả ngày hôm nay đều khỏe. Không phải là cuối cùng ngâm hết một thang sao, nên chúng tôi nghĩ lấy hai thang thuốc nữa.”
Hai ngày trước Tống Hòa Bình ngứa đến độ không thể làm việc, chậm trễ việc kiếm công điểm, hai ngày này rửa chân sau đó cũng không ảnh hưởng làm việc nữa.
Bà ta thật sự sợ hãi, cũng không thể tiếp tục ngứa.
Lâm Uyển: “Được rồi, hết ngứa thì tốt rồi. Có đi xuống ruộng nữa nhớ mặc quần dài, tốt nhất đều bao kín lại.”
Thể chất dễ dị ứng phải phòng hộ nhiều hơn, dù sao có vài sâu bọ quả thật rất lợi hại.
Mã Lập Xuân lại còn muốn lấy hai gói về nhà cho chắc, cái này dùng tốt vậy, không ngâm nhiều hơn sao được, lỡ như lại tái phát thì sao.
“Bác sĩ Lâm cô thật giỏi!” Bà ta liên tục khen ngợi Lâm Uyển.
Lâm Uyển thản nhiên nói: “Giỏi thì không có gì giỏi, chỉ là cho tới bây giờ chưa từng cố ý muốn nhà ai táng gia bại sản thôi.”
Mã Lập Xuân nhanh chóng giải thích, xoa xoa tay: “Bác sĩ Lâm, xin lỗi, trước kia là tôi không có tri thức không hiểu nặng nhẹ.” Bà ta còn không nhẹ không nặng đánh cái miệng của mình, cười nói: “Cái miệng rách nát này, cũng không dám nói lung tung nữa.”
Lâm Uyển: “Không phải tôi không cho cô, khỏe chính là khỏe. Cấp tính tới cũng nhanh, thuốc đúng bệnh đi cũng nhanh. Không có việc gì.”
Mã Lập Xuân thấy Lâm Uyển như vậy, là thật sự không muốn cho thuốc nữa. Bà ta cười mang theo vài phần lấy lòng, lúc trước không biết Lâm Uyển lợi hại, trong lời nói có khinh thị địch ý, bây giờ biết người ta lợi hại, đương nhiên đổi thành kính sợ.
“Bác sĩ Lâm, lúc trước là chúng tôi không đúng, không hiểu, tiền Tiểu Lỵ khám bệnh nộp lên đây.” Bà ta giữ nụ cười, nếu thật sự chờ khi tính công điểm rồi trừ, đại đội mở họp điểm danh, cũng đủ xấu hổ.
Trước kia không biết xấu hổ, bây giờ bác sĩ Lâm khám bệnh cho, kiến thức lợi hại, nghĩ tới về sau còn phải nhờ bác sĩ Lâm quan tâm nhiều hơn.
Lâm Uyển nhìn bà ta một cái: “Bác sĩ Kim ứng thay cô, sau đó đại đội thay cô trả cho bác sĩ Kim, bây giờ cô đi tìm kế toán trừ nợ đi.”
Mã Lập Xuân vui vẻ rời đi.
Chờ bà ta trừ hết nợ, kế toán Lục Chính Phi không nhịn được chạy tới tìm Lâm Uyển và bác sĩ Kim: “Hai người dùng cách gì để cô ta trả tiền vậy?”
Mã Lập Xuân chính là bà vô lại nổi tiếng trong thôn, nếu bà ta nợ tiền đại đội, đừng mong chủ động trả, cho dù đến lúc đó đại đội sử dụng công điểm gán nợ bà ta còn phải làm ầm làm ĩ lên.
Bác sĩ Kim: “Sợ sau này bị bệnh bác sĩ Lâm không khám cho.”
Lục Chính Phi dựng thẳng ngón tay cái: “Chuyện tốt, sau này nợ nần của đại đội phải dựa vào phòng y tế rồi.”
Lâm Uyển: “Kế toán, về sau phê duyệt tài chính và vật phẩm cho phòng y tế chúng tôi, anh sảng khoái lo liệu cho chúng tôi là được rồi.”
Lục Chính Phi: “Lo chứ, muốn cái gì mua cái đó.”
Lâm Uyển: “Tôi xin một lượng ống nghiệm, cốc chịu nóng, cốc đong đo linh tinh, dùng để điều phối dung dịch, kế toán anh để tâm nhé.”
Kế toán: “À, cái này à, cái này vượt quá y tế trong đại đội rồi. Cái đó, tôi trở về xem thử, còn tiền không.” Anh ta co giò bỏ chạy.
Lâm Uyển lắc đầu: “Kế toán này.”
Bác sĩ Kim: “Cũng không thể trách anh ta, bây giờ y tế của đại đội gần như bỏ hoang, không có dư tiền chi lại đây đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận