Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 417: Phẫu thuật 1

Chị cả Lục muốn chạy theo nhưng lại bị Đan Vi Hỉ kéo lại, Đan Vi Hỉ: “Cha, cha còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau dỗ vợ cha đi kìa.”
Ông Đan nói với Lục Chính Đình một tiếng rồi mau chóng đuổi theo, đỡ khiến bà tức đến sôi máu.
Đan Vi Hỉ đã thu thập hành lý đâu vào đấy, thúc giục vợ mình mau chóng đến bệnh viện, anh ta còn nói với Xuân Nha: “Tối bà con về nhớ khéo léo khuyên nhủ bà, đừng để bà gộp đại sự với mấy chuyện nhỏ nhặt với nhau.”
Xuân Nha cười nói: “Cũng may chú ba con có cách, chế phục được bà nội.”
Đan Vi Hỉ cũng nghĩ Lục Chính Đình gặp khó ló cái khôn, cố ý bắt chẹt bà Đan thôi, anh ta liên tục nói tiếng cảm ơn với cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình nhìn anh ta, ánh mắt dời lên người Lục Thục Quyên: “Tôi nói thật, nếu nhà anh thật sự không để chị tôi đến bệnh viện chữa trị, tôi tình nguyện đưa chị về nhà mẹ đẻ.”
Đan Vi Hỉ có hơi sửng sốt, sau đó vội vàng nói: “Đương nhiên chữa, sao lại không chữa, tôi mới là người đầu tiên không đồng ý.”
Lục Thục Quyên rất vui, tay lại bắt đầu gạt lệ, nói thật thì Lâm Uyển và Chu Tú Phong có nói, cô ta phải mau chóng thực hiện phẫu thuật, nếu cứ để lâu bệnh tình sẽ ngày càng nặng hơn.
Đừng tưởng là qua được mấy năm này thì sau này sẽ không sao, vì bệnh đã ủ nhiều năm nên mới nguy hiểm như bây giờ.
Nếu không làm phẫu thuật, cô ta thực sự phải chờ chết, hơn nữa còn phải chết trong đau đớn, có người nói phần dưới đau như vỡ vụn ra từng mảnh, dọa cô sợ chết khiếp.
Em ba tới chống lưng cho cô ta, cô ta không còn là cô bé mồ côi không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa nữa, cũng không còn là cô con dâu có nhà mẹ đẻ chỉ ngày ngày đến đòi tiền nữa. Nếu có anh em làm chỗ dựa, mẹ chồng sẽ không dám mắng cô ta nữa.
Thấy cô ta khóc đến tê tâm liệt phế như thế, Đan Vi Hỉ bối rối đến luống cuống tay chân: “Em nói xem đàn bà phụ nữ các em, nãy thì không khóc, còn bảo với mẹ là không đến bệnh viện nữa, sau giờ lại khóc thế này.”
Thật không hiểu nổi tâm tư phụ nữ mà.
Lục Chính Đình vỗ vỗ bả vai chị cả: “Đi thôi, Uyển Uyển sắp xếp mọi thứ ổn thỏa rồi.”
Chị cả Lục bỗng dưng ngẩng đầu ưỡn ngực đứng lên, trừng mắt nhìn chồng mình, lớn tiếng nói: “Đan Vi Hỉ, em nói anh biết, em cũng có anh em làm chỗ dựa, em dâu em là bác sĩ tài giỏi, để xem còn ai có thể bắt nạt em như trước nữa.”
Đan Vi Hỉ chắp tay với cô ta: “Bà cô của tôi ơi, mong cô thương xót cho tôi! Anh nào dám bắt nạt em, nếu anh có làm sai điều gì em cứ nói, anh nhất định sẽ sửa.”
Chị cả Lục đương nhiên rất vui vẻ với biểu hiện của anh ta, nhưng tính cách cô ta yếu mềm, cô ta chỉ dám nói như vậy với người đàn ông luôn kề cận bên mình thôi, cô ta đương nhiên sẽ không nói thế với cha mẹ chồng hay chị em gái của chồng, lẽ nào cô ta lại nói chị em chồng mắng thầm cô ta không sinh được con trai, khiến nhà họ Đan tuyệt hậu?
Chị cả Lục rất vui vì em ba có thể đứng lên được, có thể diện có công việc, đồng thời cô ta cũng bắt đầu đau lòng cho anh, không nỡ để anh chịu khổ. Nếu ngày nhỏ không phải chịu cái tội kia, em ba học hành tốt như thế, chắc chắn có thể trở thành sinh viên đại học, nếu anh không bị điếc không bị què, sợ là bây giờ đã thành cán bộ thành thị rồi.
Mặc dù cô ta chưa từng nói cũng không dám nghĩ tới nhưng mỗi lần cô ta đau lòng vì em trai, sự thù hận đối với mẹ cũng được nhen nhóm trong lòng, cô ta hận mẹ ruột. Lúc nghĩ đến mẹ chồng mình, bà Đan tuy không phải người mẹ chồng hiền hòa gì cho cam nhưng bà cũng không xấu, ít nhất chưa bao giờ làm những điều xấu xa sau lưng người khác, cũng không xúi giục con trai đánh vợ. So ra thì, bà Đan còn tốt hơn mẹ ruột cô ta không biết bao nhiêu lần. Năm đó khi còn ở nhà mẹ đẻ, cô ta cũng bị mẹ ruột đánh mắng không ít lần, mẹ còn xúi giục con trai đánh vợ, từ khi đến nhà họ Đan, cô chưa từng bị đánh qua.
Thế nên cô ta hoàn toàn không tin mẹ chồng sẽ mong cô ta chết.
Thế nhưng, em trai làm chỗ dựa cho cô ta, cô ta thực sự rất vui, cảm thấy cơ thể như tràn đầy năng lượng.
Nhà mẹ đẻ của cô ta, không còn là người nhà chỉ biết kiếm chác chỗ tốt nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận