Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 127: Nằm mơ đi

Bác sĩ Kim nhìn qua bài thuốc, anh ta rất tò mò, trước đây rất nhiều thầy thuốc Đông y cũng không chữa được bệnh, Lâm Uyển còn trẻ như vậy, liệu cô có thể làm được không? “Cái này có tác dụng không? Nếu chân đau thật thì một mũi tiêm giảm đau sẽ nhanh hơn một chút.”
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng Lâm Uyển làm bác sĩ rồi sẽ chủ động theo anh ta học Tây y, không ngờ Lâm Uyển lại đi nghiên cứu thảo dược, muốn bổ sung với anh ta chứ không phải cạnh tranh.
Lâm Uyển nói: “Thuốc Tây thế nào cũng sẽ có tác dụng phụ.” Thuốc giảm đau chỉ có thể giảm đau, không thể trị bệnh, hơn nữa cơ thể người có tính kháng thuốc, cuối cùng có thể mấy mũi tiêm cũng không có tác dụng, trừ khi xuất hiện thuốc mới, nếu không chỉ có thể chịu đựng vậy thôi.
Và Lâm Uyển muốn nghiên cứu thuốc chữa thấp khớp, là vì lượng bệnh nhân quá nhiều.
Đau đầu nhức óc có thể chịu được, cảm lạnh và ho cũng có thể chấp nhận được, những bệnh nghiêm trọng khác không phải ngày nào cũng có, nhưng các xã viên đều làm việc mỗi ngày, làm quanh năm suốt tháng không hề nghỉ ngơi. Mưa gió đến, thậm chí còn phải sa chân vào bùn, bệnh đau chân này gần như là đặc điểm chung của dân lao động.
Loại còn lại là bệnh ngoài da, tất cả các loại chàm, mày đay, rubella và những bệnh tương tự.
Những căn bệnh thông thường không gây chết người nhưng lại càng giày vò con người hơn. Cô cảm thấy nếu như mình đã có được bàn tay vàng của hệ thống thì nên tìm cách tốt nhất để giúp mọi người thuyên giảm bệnh, vừa rẻ lại vừa hiệu quả.
Lúc chuyên tâm làm việc, thời gian trôi qua thật nhanh, đợi chuông của đại đội vang lên, Lâm Uyển cũng không có cảm giác gì.
Bác sĩ Kim: “Tan làm rồi.”
Lâm Uyển nhìn nhìn sắc trời, mặt trời đang hướng nam, có lẽ đã gần mười hai giờ.
Cô đến phòng làm việc của đại đội Ngũ Liễu để tìm Lục Chính Đình, đi đến ngoài cửa sổ thì cô lại nhìn thấy Lục Chính Kỳ đang ở trong phòng làm việc của Lục Chính Đình.
Lục Chính Kỳ vừa khua tay múa chân vừa ghi gì đấy, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc và khẩn nài, vẻ mặt của Lục Chính Đình thì lại lạnh lùng.
Lâm Uyển lập tức tránh ra, để họ không nhìn thấy cô.
Cái tên Lục Chính Kỳ này, không chừng lại đến lảng vảng Lục Chính Đình, giở trò xấu với mình nữa đấy. Chả trách mấy ngày nay Lục Chính Đình có chút lạnh nhạt với mình, tuyệt đối là do tên này nói lung tung gì rồi.
Cô nghe Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Cậu không cần phải khuyên tôi, trừ khi cô ấy muốn ly hôn, còn không tôi sẽ không ly hôn.”
Lục Chính Kỳ lại gấp gáp viết gì đó.
Giọng điệu Lục Chính Đình càng lạnh lùng hơn, còn có chút mất kiên nhẫn: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Uyển không thể nghe tiếp được nữa, cô đẩy cửa ra, liếc nhìn Lục Chính Kỳ, lạnh lùng nói: “Ở sau lưng xúi giục người đàn ông của tôi ly hôn với tôi? Anh đúng là bệnh hết thuốc chữa!”
Cô nhìn thấy một cây chổi đặt ở góc tường, cô cầm nó lên và xông vào đánh Lục Chính Kỳ một cách không thương tiếc.
Lục Chính Kỳ không nhịn được nữa, một tay tóm lấy cây chổi: “Cô nói lý chút đi.”
Lâm Uyển: “Tôi với Lục Chính Đình kết hôn không có liên quan gì đến anh, anh bớt tưởng ai cũng mê mình đi. Tôi lấy anh ba anh ra để trả thù các người? Sao các người lại mặt dày như thế, đầu anh ngoài cái này ra không có chuyện đứng đắn gì sao?”
Cái gì mà nghi ngờ cô ức hiếp anh ba, muốn khuyên cô rời đi, lại phát hiện cô sống rất khổ, cảm thấy đồng cảm áy náy với cô, bắt đầu giúp đỡ cô, tiếp tục mập mờ không rõ.
Anh nằm mơ đi!
“Cô không thừa nhận? Tại sao cô thích anh ba tôi, rồi gả cho anh ấy? Không lẽ không phải vì anh ấy là anh ba tôi?” Vẻ mặt Lục Chính Kỳ trông rất đau lòng, khuôn mặt có chút đỏ vì kích động.
Lâm Uyển nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc vậy: “Lục Chính Kỳ, vào cái giây phút anh đào hôn, đối với tôi mà nói, anh chính là một người chết. Tôi không muốn tiếp xúc với anh chút nào, không phải vì tôi vẫn còn hi vọng với anh, mà là nhân phẩm như anh không xứng làm bạn với tôi.”
Cô thấy sắc mặt Lục Chính Kỳ biến đổi rõ rệt, dáng vẻ bị làm nhục nhưng cố nhịn, cô tiếp tục đả kích anh ta: “Tôi gả cho anh ba anh là vì anh ấy đẹp trai hơn anh, có thể kiếm tiền giỏi hơn anh, có trách nhiệm giống người đàn ông hơn anh, anh ấy tốt hơn anh gấp vạn lần. Anh nói xem có người đàn ông tốt như vậy, tôi cần anh làm gì nữa? Ha ha.”

Lục Chính Đình luôn khóa chặt cô trong tầm mắt của mình, anh đã hiểu thói quen và khẩu hình nói chuyện của cô, cho nên gần như anh có thể đọc hiểu được lời cô nói mà không có bất cứ trở ngại nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận