Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 147: Gần bên

Lục Chính Đình nhìn không dời tầm mắt, một lát mới vào trong sân rửa mặt tắm rửa.
Lâm Uyển có hơi tò mò anh tắm rửa như thế nào, nhưng nghĩ một lúc có hơi ngượng ngùng nên từ bỏ.
Một lát sau Lục Chính Đình trở về, anh mặc quần đùi bằng vải dệt thủ công, phía trên là áo ba lỗ lao động, lộ ra cánh tay trắng nõn rắn chắc cùng với vòm ngực.
Thân thể anh thon dài, tỉ lệ gần như hoàn mỹ, đường cong vân da tuyệt đẹp trôi chảy, bởi vì chăm chỉ vận động bắp thịt trên người rất vững chắc.
Tầm mắt Lâm Uyển lén dừng trên người anh, ngay từ đầu tim nhỏ vẫn thình thịch có chút cảm giác si mê, chờ khi nhìn thấy cẳng chân của anh thì tỉnh táo lại.
Anh bị thương nghiêm trọng, tuy rằng không cần cắt cụt, nhưng thịt cơ đùi không đủ sức sống, dưới đầu gối hoàn toàn không có tri giác, cẳng chân đã không thể tránh khỏi bắt đầu héo rút. Nếu vẫn không được cải thiện, chỉ sợ cuối cùng vẫn phải cắt, nhưng bởi vì anh vẫn kiên trì rèn luyện phục kiện, có thể chống đỡ được thời gian dài một chút mà thôi.
Lâm Uyển cảm thấy có thể đặt làm mấy bộ chi giả cho anh trước, để anh đứng lên, dùng bắp thịt phần eo, phần chân bước đi, có thể kích thích sức sống của bắp thịt rất tốt.
Thật ra anh vẫn may mắn, hai chân cũng không bị cắt, đùi cũng còn một ít cảm giác, như vậy có thể lắp chi giả rỗng ruột, dựa vào đùi và sức mạnh của chi giả để đứng lên.
Đương nhiên, còn cần trị liệu kích thích đùi khôi phục sức sống của bắp thịt, cô cảm thấy có thể dùng phương thức thuốc tắm thêm châm cứu. Chờ dùng thuốc trừ phong thấp và nhang muỗi thu phục hai đại đội, có đủ thời gian và tự do, thì cô sẽ nghiên cứu cùng hệ thống một chút.
Lục Chính Đình cảm nhận được tầm mắt của cô đánh giá ở trên người mình, cuối cùng dừng ở chỗ cẳng chân bất động, mặt ngoài anh bình tĩnh, nội tâm cũng không tự chủ mà khẩn trương.
Cô có thể ghét bỏ hay không?
Anh miên man suy nghĩ, thì thấy Lâm Uyển đã nằm xuống. Thời tiết oi bức không cần trải khăn vải, đốt nhang muỗi cũng không cần phải mặc áo dài quần dài, cho nên anh mặc áo ba lỗ bằng vải dệt thủ công với quần đùi của mình.
Làn da cô tuyết trắng, ở trong ánh đèn mờ nhạt trắng đến chói mắt.
Lục Chính Đình thấy có chút tâm hoảng ý loạn, vội chuyển dời tầm mắt, lại càng không dám nhìn trên thân thể của cô hay là ở đâu.
Giường gỗ quả thật có hơi nhỏ, Lâm Uyển nhỏ nhắn nhưng cũng chiếm một nửa giường, mà Lục Chính Đình thì thân hình cao lớn một nửa còn lại đương nhiên không đủ anh ngủ. Anh cẩn thận xê dịch ra bên ngoài, muốn nhấc một nửa thân thể lên trên ghế dài ở bên ngoài.
Lâm Uyển trở mình đối mặt anh, vỗ giường, ý bảo anh vào trong một chút đừng để ngã xuống. Cô nhỏ gầy thon thả, phía sau có cái ghế, sẽ không ngã xuống.
Lục Chính Đình do dự vài giây giữa kiên quyết dịch ra với nằm sát vào trong, nằm gần cô sức hấp dẫn vô cùng lớn, anh lại không thể kháng cự.
Cuối cùng, anh vẫn quyết đoán dịch ra ngoài, thành công bảo trì một khoảng cách nhỏ với cô ở trên giường gỗ nhỏ hẹp, ít nhất sẽ không chạm mặt cô khiến cô khẩn trương xấu hổ.
Lâm Uyển tò mò nhìn thấy anh, dù cho đã biết thông qua nội dung cốt truyện, hay là bây giờ bản thân mình tự biết, cô xem như biết Lục Chính Đình điềm tĩnh cỡ nào. Đừng nói chiếm lợi cô, đoán là anh còn đang lo lắng bị cô chiếm hời. Nếu không, bạn nhìn dáng vẻ khẩn trương đó của anh xem, hận không thể ngủ thẳng dưới đất.
Nếu không phải sợ cha mẹ cô hoài nghi, phỏng chừng anh sẽ trực tiếp lựa chọn ngả ra đất nằm.
Nghĩ như vậy, Lâm Uyển nổi lên ý xấu, càng muốn chọc anh, cô ôm lấy cánh tay to lớn của anh một cái. Cánh tay anh thoạt nhìn cũng không tráng kiện, sờ vào lại rắn chắc cứng rắn, mang theo nhiệt độ kinh người, làm cho người ta tưởng tượng giống như dưới làn da ẩn chứa sức bùng nổ.
Nháy mắt cả người Lục Chính Đình cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám.
“Ngủ.” Lâm Uyển nói một tiếng, sau đó nhổm người thổi tắt ngọn đèn.
Trong nhà chính nháy mắt tối đen.
Lục Chính Đình căng thẳng nằm ở trên giường, không nghe thấy tiếng hít thở của cô, lại có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của cô phun trên cánh tay, cái tay mềm mại của cô còn buông lỏng ôm lấy khuỷu tay anh.
Anh có hơi không hiểu cô có ý gì.
Anh cũng không hiểu phụ nữ chút nào, dù sao anh không có kinh nghiệm giao tiếp gần gũi với phụ nữ.
Hơi thở ấm áp của cô phun ở trên cánh tay anh, mùi thơm khi nồng khi nhạt quanh quẩn ở chóp mũi anh, điều này khiến cho Lục Chính Đình vốn có thể rất nhanh đi vào giấc ngủ lại có chút mất ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận