Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 585: Phẫu thuật lần cuối 1

Lục Nhất trợn tròn mắt, khóc cái gì, khóc cái gì? Có gì mà phải khóc? Sau đó thì sao? Phải làm thế nào?”
Cậu bé nhún vai, không biết phải ứng phó thế nào, thật mệt lòng quá.
Mẹ Lâm ngồi trên một tảng đá khác ở một bên nhìn, cũng không hề đi qua can thiệp, ngược lại cảm thấy đám trẻ đang chơi rất vui.
Lục Nhất nhìn thấy không có người lớn qua giúp, bất đắc dĩ, cậu bé vẫy tay với Khang Khang: “Mau tới đây nằm đi.”
Khang Khang thấy cậu bé ở chung với Tiểu Bình Quả, nghĩ ngợi chút rồi cũng ngoan ngoãn đi qua, sau đó nằm xuống bên cạnh, đôi mắt nhìn Lục Nhất.
Lục Nhất: “Em còn muốn gì nữa?”
Khang Khang chỉ vào cái khăn tay trong tay cậu bé: “Phủ lên.”
Lục Nhất chỉ đành phủ lên mắt cậu bé, sau đó lại bắt đầu kể chuyện cho hai đứa trẻ nghe, cậu bé trực tiếp kể chuyện về các danh nhân mà mình đã đọc, cái gì mà Khổng Dung nhường lê, Cam La làm tể tướng, Tào Xung cân voi... kết quả kể rồi lại kể, hai đứa trẻ ngủ mất.
Lục Nhất: “...”
Bây giờ phải làm sao đây? Bọn nhỏ ngủ hết cả rồi, cậu bé cũng không thể bế lên được!
Vậy là cậu bé dứt khoát nằm luôn ở đó.
Lúc này mấy đứa trẻ xông tới, miệng còn gọi í ơi: “Chúng ta đã giải phóng rồi, những người giam giữ đều được cứu ra ngoài, mau chạy đi.”
Lục Nhất nâng mí mắt: “Tớ là bác sĩ, phải ở lại khám bệnh cho dân chúng, các cậu đi đi.”
Mẹ Lâm ở cách đó không xa nghe thấy cũng cười nghiêng ngả, sao trẻ con lại đáng yêu thế chứ.
Bởi vì Lục Nhất chăm trẻ hết sức có trách nhiệm, cho nên hai nhà Chu Tự Cường và Chu Triều Sinh đều khen ngợi cậu bé, hơn nữa, hai em trai và em gái cũng vô cùng thích cậu bé, mỗi ngày đều dán lấy cậu bé đòi chơi.
Lục Nhất sắp điên mất!
Cuối cùng cậu bé nghĩ ra một cách, nhờ cha và các cậu dựng một cái xích đu ở trong sân, sau đó buộc cái ghế mây dài mà ông ngoại đan lên, cậu bé kêu hai đứa trẻ ở trên đó đu đưa hết ngày, còn cậu bé thì nằm trên cái ghế bên cạnh... vốn là muốn nghỉ ngơi, sau đó lại thành kể chuyện xưa.
Vừa kể đã hết mấy ngày.
Ôi, cha mẹ cũng không muốn về nhà, thật sự làm khổ cậu bé quá.
Điều trị cho anh cả và anh hai vài ngày, hôm nay cuối cùng Lâm Uyển cùng quyết định sẽ bắt tay làm phẫu thuật cho bọn họ.
Vốn dĩ cô cũng đã luyện tập làm phẫu thuật hàng nghìn lần trong hệ thống, thành thạo đến mức không thể thành thạo hơn được nữa, hơn nữa hiện tại hệ thống tinh tiến, chức năng hỗ trợ đã mạnh mẽ hơn, cho nên Lâm Uyển càng không có gì mà phải sợ.
Hơn nữa vì châm điện cực vô cùng mảnh, nên cũng không tồn tại vấn đề lây nhiễm vi khuẩn qua các vết thương hở, không cần môi trường vô trùng, mà có thể hoàn toàn làm ngay trên giường đất.
Bởi vì bọn họ sắp làm phẫu thuật, cho nên Lục Chính Đình và cha Lâm cũng không đi tới vườn trái cây nữa, mà ở nhà giúp đỡ. Mẹ Lâm cũng dẫn bọn họ đi gói sủi cảo, đợi Lâm Uyển làm xong phẫu thuật cũng vừa lúc có thể ăn.
Lâm Uyển làm phẫu thuật cho Lâm Tuấn trước, kêu Lâm Tụ ra ngoài, đợi anh cả làm xong thì gọi anh ta vào.
Cô đóng cửa sổ và cửa phòng vào, rồi lại buông rèm xuống.
“Anh cả, anh sợ không?”
Lâm Tuấn cười đáp: “Sợ cái gì? Lần đầu tiên còn chẳng sợ thì thôi, bây giờ em càng ngày càng lợi hại rồi, anh lại càng không sợ hơn, dù sao anh cũng rất mong chờ.”
Sau này thật sự chữa khỏi rồi, sẽ không còn phát bệnh nữa, cũng không cần sợ mất tự tôn trước mặt người khác, cũng không cần sợ đột nhiên chết đi sẽ khiến người thân đau lòng.
Anh ta vẫn luôn ao ước đến một ngày mình hoàn toàn khỏi bệnh, như vậy anh ta cũng có thể làm người hữu dụng, mà không phải là một người phụ thuộc và sống ký sinh.
Anh ta muốn làm nhiều chuyện hơn cho bọn họ, và đối xử với bọn họ tốt gấp đôi.
Lâm Uyển thấy anh ta không hề khẩn trương và lo lắng một chút nào, đây chính là trạng thái phẫu thuật tốt nhất, vì nếu người bệnh căng thẳng, nơron của anh ta sẽ khác thường, hiển nhiên dòng điện trong não bộ cũng sẽ khác thường theo, muốn làm phẫu thuật sẽ rất khó khăn, thậm chí cần phải tiến hành gây mê toàn thân cho người bệnh.
Nhưng bây giờ cô chỉ cần gây tê cục bộ với Lâm Tuấn là xong.
Cô tiêm thuốc gây tê cho anh ta, sau đó trao đổi với hệ thống, bắt đầu làm phẫu thuật.
Lâm Uyển nối một bộ chuyển đổi điện áp cỡ nhỏ mà Lục Chính Đình làm giúp với nguồn điện, sau đó cắm dây điện của châm điện cực lên, châm điện cực vốn mềm mại, chỉ có tia sáng màu xanh nhạt lưu chuyển, từ từ trở nên sắc bén dẻo dai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận