Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 493: Tuyệt tình 1

Cô ta chửi đến đỏ mắt, chuyên chọc vào những chỗ đau của hai mẹ con này, trực tiếp chửi cho bà Lục và Lục Tâm Liên đến ngu người.
“Cô, cô…” Bà Lục kêu một tiếng: “Ôi thằng cả, mày chết ở nơi nào rồi, nó dám mắng mẹ mày này, còn không ra đánh nó đi!”
Rất lâu rồi không thể đánh con dâu, vốn dĩ bà Lục đã nghẹn đến phát hoảng, lúc này Lục Chính Kỳ vẫn chưa về nhà, Giang Ánh Nguyệt lại nói móc bà ta như vậy, khiến bà ta trực tiếp bùng nổ.
Bà ta bùng nổ rồi, nhưng anh cả Lục cũng không dám.
Bây giờ anh cả Lục chỉ là một kẻ nhát gan!
Chị dâu cả Lục dám lén chửi anh ta, châm biếm anh ta, mà anh ta cũng không dám động vào một ngón tay của cô ấy, huống chi là Giang Ánh Nguyệt. Người ta là trí thức, còn là vợ tương lai của chú tư, nếu như anh ta dám động vào, chú tư có thể sẽ giết anh ta mất!
Anh ta đánh vợ mình, mà chú tư còn không cho, nếu anh ta đánh vợ chú tư, chú tư còn có thể nhịn sao?
Bây giờ anh cả Lục giống như con rắn bị rút gân, ngày nào cũng làm việc trong buồn bực, ở nhà thì uể oải, anh ta dám đánh ai?
Giang Ánh Nguyệt nhìn giờ, thấy Lục Chính Kỳ sắp về rồi, cô ta lau nước mắt, giọng the thé: “Không cần các người đánh tôi, tôi tự mình đi!”
Cô ta xông vào trong phòng thu dọn hành lý và chăn đệm: “Khinh người quá đáng, tôi thà ngủ ngoài đường, cũng sẽ không bước lại vào cửa nhà các người!”
Trong khoảng thời gian này cô ta đã xác định Lục Chính Kỳ sẽ không rời khỏi mình, hơn nữa trong trận tranh đấu với bà Lục và Lục Tâm Liên, cô ta đã hoàn toàn chiếm vững thế thượng phong và quyền chủ động.
Chuyện ngày hôm nay, đủ để người khác nói xuyên tạc ra ngoài, cũng đủ khiến Lục Chính Kỳ tức giận.
Bản thân cô ta lại thêm dầu vào lửa một phen, có thể thúc đẩy Lục Chính Kỳ hoàn toàn cắt đứt với bà Lục. Nguyên nhân cơ bản nhất khiến cô ta không muốn bây giờ, là không muốn hai mẹ con này cưỡi lên đầu cô ta thể hiện uy phong, càng không cho phép bọn họ dùng Lâm Uyển để sỉ nhục tới sỉ nhục lui mình!
Khi cô ta đang thu dọn đồ, Lục Tâm Liên xông vào phòng giành chăn đệm của cô ta, chỉ sợ cô ta cầm thêm đồ. Giang Ánh Nguyệt cười lạnh, trực tiếp hất chăn của mình đi, lại kéo dây buộc tóc, vò loạn mái tóc, rồi khóc lóc chạy ra ngoài.
Cuối cùng người ở trong sân, và ngoài cửa xem náo nhiệt phát hiện ra Giang Ánh Nguyệt ôm mặt, tay không chạy ra ngoài, Lục Tâm Liên thì đuổi theo phía sau chửi.
“Ôi trời, đừng có nghĩ quẩn!” Có người chạy theo khuyên.
Đang ầm ĩ, thì Lục Chính Kỳ trở về, về nhà nhìn thấy mẹ mình và em gái bới tung đồ của Giang Ánh Nguyệt, còn cô ta thì đã không thấy đâu.
Nhưng có hàng xóm đứng xem náo nhiệt, những chuyện mà Lục Chính Kỳ nên biết cũng sẽ rớt lại một chút nào.
Ngay khi bọn họ đang mồm năm miệng mười thuật lại những lời mà bà Lục và Lục Tâm Liên đã chửi người cho anh ta nghe, anh ta chỉ hận không thể tìm một cái rãnh chui xuống ngay. Bây giờ Giang Ánh Nguyệt đã hạ quyết tâm cắm rễ ở nông thôn cùng anh ta, một lòng một dạ với anh ta, lén nói với anh ta gom tiền trong hai năm. Như vậy bọn họ có thể thăng chức trong công việc, cũng có thể tăng lương, đến khi đó sinh con cũng nuôi được. Bằng không lúc này tiền lương của bọn họ không cao, còn phải nuôi gia đình, còn phải nuôi con, thực sự không làm nổi.
Cô ta nghĩ cho anh ta như vậy. Nhưng mẹ anh ta và em gái thì sao? Ép Giang Ánh Nguyệt phải đi tìm đường chết! Một cô gái tích cực hướng lên, lòng mang theo lý tưởng phấn đấu cao đẹp, vậy mà lại bị bọn họ ép cho không muốn sống nữa!
Lục Chính Kỳ trừng mắt nhìn hai mẹ con đó, mắt như sắp nứt ra: “Cái tính chết cũng không đổi! Các người tự xét lại mình đi!” Anh ta thu dọn hành lý chăn đệm của mình, lại thu dọn của Giang Ánh Nguyệt, sau đó trực tiếp dùng gậy móc lên rồi đi.
“Thằng tư, con làm gì thế?” Bà Lục súy chút nữa thì phát điên, vậy mà đứa con trai út bảo bối nhất của bà ta, lại muốn vứt bỏ bà ta!
Lục Chính Kỳ lạnh lùng đáp: “Các người tự xét lại lỗi sai của mình đi, lẽ nào muốn như vậy cả đời?”
Nói xong, anh ta sải bước rời đi, đi tới điểm thanh niên trí thức đón Giang Ánh Nguyệt, sau đó bọn họ sẽ tới công xã, không bao giờ trở về nữa!
Nhìn thấy anh ta rời đi một cách tuyệt tình như vậy, Lục Tâm Liên trực tiếp ngây người, còn bà Lục thì lại đau như bị người khoét tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận