Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 160: Nhang muỗi 6

Kế toán Lâm lại nói chuyện Lâm Uyển đến để khám bệnh một chút, phí đến khám bệnh tại nhà một người là năm công điểm, đều đưa cho Lâm Uyển, mẹ Lâm phụ trách bốc thuốc, một ngày mười công điểm.
Lâm Uyển rất hài lòng đối với chuyện này, cô tỏ vẻ phí dụng đến khám bệnh tại nhà là trứng gà hoặc là lương thực đều có thể, cô không coi trọng.
Dù sao trứng gà bây giờ đều là nuôi gà thả rông ở nông thôn, mình với người khác không khác nhau.
Nhưng cô cũng muốn nói rõ, nếu thôn Đại Loan muốn hợp tác, Lâm Gia Câu cũng có thể đồng ý, dù sao lượng nhu cầu rất lớn, một thôn cũng không lũng đoạn được nhiều vụ làm ăn như vậy.
Kế toán Lâm đương nhiên cũng đồng ý, bàn bạc quyết định rồi ông ta dẫn bọn họ đến đại đội, ký kết một bản công văn hợp tác, con dấu có hiệu lực.
Vào buổi chiều, ngoài trừ bọn nhỏ đến đưa thảo dược, thậm chí một vài bà cụ không đi làm cũng đến đây.
“Làm việc thì làm không được, nhưng đào ít cỏ dại vẫn được.” Các bà cụ ở bên cạnh nhìn đứa nhỏ đào ít cỏ dại cũng không phiền phức, còn có thể kiếm công điểm, đều rất vui vẻ.
Đồng thời Lâm Uyển đề nghị đại đội ở một vài góc rìa của địa phương trồng thảo dược thường dùng, ví dụ như cúc trừ sâu, hoa náo dương vân vân, dù sao sau này lượng nhu cầu sẽ càng lúc càng lớn.
Kế toán Lâm tính toán một hồi, địa phương không đủ.
Lục Chính Đình: “Vườn trái cây thích hợp.”
Ở giữa những cây ăn quả có đất trống, nhưng cây ăn quả càng phát triển càng um tùm, trồng hoa màu hiển nhiên không thích hợp, bình thường đều sẽ lựa chọn đất để trồng rau cải. Bây giờ xem ra, trồng những cây thảo dược hoang càng thích hợp.
Kế toán Lâm vỗ tay một cái: “Đúng vậy, sao chú không nghĩ tới chứ. Chú đi nói với bọn họ.
Ngày hôm sau bọn họ sản xuất ra nhóm hàng mẫu đầu tiên.
Buổi chiều Lâm Uyển và Lục Chính Đình tự mình giám sát, bỏ trăm khay nhang muỗi một nhóm năm cặp khay dùng cỏ lúa mì gói lại đặt vào trong cái rổ nhỏ bện bằng cỏ lúc mì, ở giữa rải trấu lên, như vậy sẽ không bởi vì xóc nảy mà gãy mất. Sau khi đóng gói xong, thì do Chu Tự Cường tự mình chuyển đến trong huyện giao cho Thẩm Phi, để anh ta hỗ trợ gửi cho trưởng phòng Hứa của bộ hậu cần phụ trách mua vật dụng hàng ngày và đồ ăn.
Tính một chút, năm sáu ngày nên có hồi âm, dựa theo mùa, bọn họ còn có thể sản xuất hơn một tháng.
Chạng vạng tan tầm, các phụ nữ sắp xếp đồ dùng gọn gàng chỉnh tề mới xin phép về.
Các cô vừa đi, sân nhỏ lập tức an tĩnh lại.
Anh cả Lâm mệt mỏi cả buổi sáng, lúc này nghỉ ngơi ở trên giường, tuy rằng vẫn không thể tự gánh vác cuộc sống, cũng không giống như trước luôn phát tác rất thống khổ như thế. Tình huống của anh hai đỡ một chút, anh ta nhất định phải giúp mẹ Lâm lựa rau hẹ, không chịu nhàn rỗi.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Nếu Uyển Uyển và em rể vẫn ở lại thì tốt rồi.”
Mẹ Lâm đang chuẩn bị cơm chiều nhìn con gái con rể và đứa nhỏ ở trong viện, trong lòng tràn đầy vui mừng, chồng con đều dần tốt lên, cuộc sống lại có hi vọng.
Hiện giờ con gái và con rể thu xếp, trong nhà có công điểm của bốn người, cuộc sống sau này đã có thể dễ chịu hơn.
Bà cười nói: “Về sau em gái con sẽ thường tới đây khám bệnh, còn có buôn bán nhang muỗi, bọn nó chắc chắn thường đến. Hai người các con nhanh khỏe lên, chờ các con khỏe rồi, cũng có thể giúp đỡ bọn họ.”
Lâm Tụ cười hì hì: “Uyển Uyển lợi hại mà, bảo đảm chữa khỏi cho bọn con.” Anh ta có một loại tín nhiệm trời sinh không theo lẽ phải với em gái.
Bên ngoài Lâm Uyển đang cùng thương lượng với Lục Chính Đình, có ăn cơm chiều rồi mới trở về không.
Mục đích đã đạt được, trở về qua vài ngày lại đến cũng được, dù sao ở đây chỉ có thể ngủ giường gỗ nhỏ, Lâm Uyển sợ Lục Chính Đình không thoải mái.
Lục Chính Đình nhìn thấy mấy chữ đó có hơi ngây ngẩn, nhìn Tiểu Minh Quang ngoan ngoãn ở bên cạnh và thảo dược trong viện, lại giương mắt nhìn Lâm Uyển: “Những cây thuốc này…”
Những cây thuốc này có liên quan gì đâu, trước khi bọn họ đến có nhiều thuốc hơn nữa, anh chỉ là lưu luyến bộ dáng thân mật khăng khít với cô thôi. Tối hôm qua cô cố ý nằm cách xa anh một chút, nhưng cô ngủ rất nhanh, chỉ một lát đã lăn đến trong ngực anh. Anh lưu luyến cảm giác hạnh phúc khi cô ở trong ngực, là nhẹ nhàng mềm mại như vậy, hương vị ngọt ngào như vậy, khiến người ta say mê, giấc mơ cũng thơm ngọt.
Lâm Uyển nhìn anh, cười nói: “Hôm nay cứ làm nhang muỗi, thuốc trừ phong thấp còn phải chế nhiều một chút, chúng ta ở lại đây thêm hai ngày nhé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận