Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 312: Hiểu lầm 2

Đương nhiên cô cũng sẽ không nói với mẹ Lâm rằng mình không để ý đến việc yêu hay ghét của những người đó, chỉ có thân là một thành viên trong bọn họ, cần phải thành lập một mạng lưới xã hội thân thiết với bọn họ, mới bị bọn họ ràng buộc. Bây giờ cô có hệ thống ở bên, năng lực đủ mạnh, hiển nhiên không cần nhìn sắc mặt người khác, ở đâu cũng có thể sống được.
Ngày mai Lâm Uyển còn muốn làm phẫu thuật cho bà cụ Vương, cho nên đi tới đại đội nói một tiếng trước, thông báo cho bà cụ chuẩn bị sáng ngày mai tới phòng y tế.
Cô đi qua vỗ lên vai Lục Chính Đình: “Lần này thời gian có hơi dài, anh đau không?”
Lục Chính Đình ngồi lại chỗ, cầm khăn tay lau mồ hôi: “Mới được vài phút, vẫn được. Em tới đại đội sao? Anh đi cùng em.”
Mỗi lần có chuyện liên quan đến anh, anh đều nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ cần Lâm Uyển không lấy thân phận bác sĩ để hỏi anh thì sẽ cố hết sức nói ít.
Lâm Uyển đã hiểu tính tình của anh: “Đi thôi.”
Đang bận vụ thu hoạch, nên sân đập lúa của đại đội đốt mấy ngọn đèn, ngọn lửa thô cỡ ngón tay, cũng chỉ có lúc này đại đội mới nỡ đốt dầu hỏa.
Nhìn thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi qua, kế toán Lâm lập tức đi tìm lão bí thư và mấy người đại đội trưởng qua. Nghe nói ngày mai cô sẽ làm phẫu thuật cho bà cụ Vương gạt bỏ đục thủy tinh trong mắt, mấy người lão bí thư đều ngạc nhiên.
Đại đội trưởng Chu kích động đến mức suýt chút nữa thì đánh rớt cái tẩu xuống đất: “Thật sao?”
Lâm Uyển gật đầu: “Có thể thử.”
Kế toán Lâm càng tích cực hơn: “Chú đi thông báo cho bà cụ Vương chuẩn bị.”
Bí thư Lâm: “Nếu như thật sự làm được, vậy bà chị già nhà chú cũng làm.” Năm nay chị cả của lão bí thư đã bảy mươi tư tuổi, có bệnh đục tinh thể của người già, mặt đối mặt cũng không nhìn rõ được người ta.
Nhà ai lại không có người thân có bệnh đục thủy tinh thể? Mấy người đội trưởng Chu cũng nhao nhao đặt lịch hẹn.
Lâm Uyển: “Trước tiên chúng ta cứ xem tình hình phẫu thuật ngày mai đã.”
Nếu như không phải ánh đèn không đủ sáng, thì mấy người có thể giục buổi tối làm phẫu thuật luôn, sau khi về nhà đều kích động đến không ngủ nổi.
Sáng ngày hôm sau, có người nhân lúc còn chưa đi làm chạy tới hỏi Lâm Uyển chuyện làm phẫu thuật.
Lâm Uyển: “Là thật.”
Có người hỏi làm thế nào, mắt mà còn có thể đâm vào sao? Không phải là đâm mù sao?
Lâm Uyển: “Khác nghề như cách núi, mọi người đi làm việc đi, đợi làm xong, các người đi thăm bác gái Vương là được.”
Có người vẫn không tin, cứ nhất định muốn cô nói xem làm thế nào.
Mẹ Lâm: “Tản hết ra, đi làm đi!”
Đợi người ngoài đều đi hết, mẹ Lâm lại lén hỏi cô: “Con gái, phẫu thuật này không có nguy hiểm chứ?”
Lâm Uyển an ủi bà: “Mẹ yên tâm đi, không sao đâu.”
Phẫu thuật thế nào mà chẳng có nguy hiểm, nhưng đây chỉ là tiểu phẫu, cô đã luyện tập nhiều lần như vậy rồi, có mười phần chắc chắn.
Thấy cô nói chắc chắn như vậy, mẹ Lâm cũng yên tâm, bà bảo cha Lâm cũng đừng lo lắng, chỉ cần đi làm, đừng gây áp lực cho con gái: “Cứ noi gương con rể nhà chúng ta kìa, thằng bé hoàn toàn tin tưởng con gái.”
Cha Lâm: “Con gái nhà chúng ta thật đúng là lợi hại, cũng không biết học được lúc nào nữa.”
Mẹ Lâm: “Học Chu Triều Sinh và bác sĩ Kim à, chủ yếu là con gái mình có thiên phú đó.”
Ăn xong bữa sáng, Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi tới phòng y tế, mẹ Lâm thì lại giữ Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đừng đi trước, kêu bọn trẻ và hai cậu ở nhà chơi một lúc, tránh cho chạy qua chạy lại trong phòng y tế làm ảnh hưởng đến Lâm Uyển làm phẫu thuật.
Chu Triều Sinh đã dẫn người tới phòng y tế quét dọn sạch sẽ, còn rất hào phóng rải nước khử trùng, hơn nữa còn từ chối khéo những người không phận sự khác tiến vào, chỉ đợi Lâm Uyển và bác gái Vương qua đây.
Rất nhanh, Chu Tự Cường đã dùng xe đạp đưa bác gái Vương qua. Buổi tối, anh ta dẫn người đi trông chừng hoa màu phòng trộm ở ruộng, vừa sáng trở về nghe nói Lâm Uyển muốn làm phẫu thuật, ăn xong cơm cũng vội tới đây.
Mấy người đội trưởng Chu, lão bí thư, và kế toán Lâm có thế nào cũng không chịu đi, mà đều đợi ở trước cửa phòng y tế, chỉ sợ bỏ qua cơ hội được mở mang tầm mắt.
Kế toán Lâm: “Nếu như phẫu thuật thành công, chúng ta có nên bắn pháo không?”
Có người phụ họa: “Tôi thấy được.”
Đội trưởng Chu: “Bớt ồn ào đi, giữ yên lặng hết. Cường Tử, con canh chừng sân, không được cho bất cứ ai vào đây, không được lớn tiếng la hét, nếu như ai ảnh hưởng đến bác sĩ làm phẫu thuật, cha sẽ lột da nó!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận