Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 507: Bánh mì

Tuy rằng trời giá rét mùa đông lạnh, nhưng anh cũng không mặc áo bành tô, một bộ quân trang cũ được Lâm Uyển thiết kế thay đổi, phía dưới là giày da trâu, cả người cao ngất tuấn lãng phong thái lỗi lạc.
Lâm Uyển quấn áo măng tô, hai tay luồn vào ống tay áo đứng ở trước cửa nhà chính, nhìn anh tiến vào thì cười tủm tỉm làm thủ ngữ: “Thật sự là thanh niên tốt, sao người khác đều là càng lớn càng già, còn anh càng ngày càng trẻ vậy?”
Không biết có phải bởi vì nguyên do đi đứng tốt hay không, tâm tình của anh cũng tốt, dù sao cô cảm thấy Lục Chính Đình trẻ tuổi hơn lúc trước gặp. Lúc này nhìn giống như một chàng trai mười tám.
Lục Chính Đình đã quen cô hay nói giỡn đùa giỡn mình, tiến lên ôm lấy cô, cúi đầu sờ sờ bụng của cô: “Vật nhỏ quậy em sao?”
Lâm Uyển cười cười: “Thai đạp hết thảy bình thường, không có khác thường, là một cục cưng vô cùng ngoan.”
Ông cụ Cố chống nạng đi tới: “Bột trong nhà đã nở xong rồi, nhanh chóng nướng bánh mì đi.”
Lục Chính Đình hỏi thử tình hình đi đứng của ông cụ, trao đổi kinh nghiệm một chút, sau đó đi xem bánh mì nở. Ồ, xử lý hệ hắc ám —— bánh mì cải trắng nấm hương, hai cậu bé Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang cân nhắc, không nói cải trắng củ cải trong nhà quá nhiều sao, cần nghĩ cách ăn luôn.
Lâm Uyển không trông cậy vào ăn ngon, cùng với làm thành bánh mì, còn không bằng trực tiếp xào, hấp để ăn. Nhưng Lục Chính Đình vô cùng phối hợp hai cậu bé lăn qua lăn lại, hai người bọn nó gây sức ép anh thế nào thì duy trì như thế ấy, dù sao không có độc là được.
Chờ Lục Chính Đình nướng bánh mì lên, lại làm đậu hũ cải trắng, hai cậu bé chạy vội trở về, vừa vào cửa đã hỏi bọn họ bánh mì nở chưa.
Lâm Uyển: “Nở rồi, nở rất tốt.”
Hai cậu bé và mấy người ông cụ Cố, Trần Chí Cương, bác sĩ Kim nói chuyện, Lâm Uyển thì kéo cánh tay Lục Chính Đình đi bộ ở trước cửa một chút, trò chuyện với anh.
“Chuẩn bị gần xong rồi, em muốn phẫu thuật cho anh một lần.”
Lục Chính Đình nhìn cô, lại rũ mắt nhìn bụng của cô: “Chờ em ra tháng không được sao?” Anh sợ khiến cô mệt. Cô là bác sĩ, khi làm việc dù cho mệt đi nữa cũng không thể từ chối, bản thân vác cái bụng mệt đến hoảng lại còn phải đi khám thai, điều chỉnh vị trí thai cho các phụ nữ có thai khác, thậm chí làm phẫu thuật phức tạp cho người ta. Nhưng anh không muốn bởi vì chuyện của anh khiến cô vất vả, cho nên anh lựa chọn kéo dài, dù sao điếc nhiều năm như vậy, không vội trong một chốc.
Có thể hành động tự nhiên, có thể đi ra ngoài cùng cô, anh đã vô cùng thấy đủ.
Lâm Uyển cười cười, tựa đầu vào trên vai anh, làm thủ ngữ: “Em muốn để anh nghe thấy âm thanh sớm một chút. Yên tâm đi, em có tính toán.”
Cô không phải người thường, có hệ thống làm chỗ dựa vững chắc, thân thể của mình rất tốt.
Lục Chính Đình không lay chuyển được cô: “Được.”
Anh ôm cô chậm rãi đi, trong tháng 11, lá cây rơi rụng, liếc mắt một cái nhìn từng đám mây từng đám mây trên bầu trời, cuối đường thôn trời đất bao trùm bởi tuyết đọng, tầm nhìn hết sức trống trải. Anh dự đoán là bánh mì gần chín rồi, bèn cùng cô về nhà.
Trong nhà vài người đã bưng bánh mì vào trong nhà, nướng đến khô vàng xốp giòn, món ăn vô cùng ngon.
Lâm Uyển cười sáp lại gần: “Ăn ngon không?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, thím nếm miếng đầu tiên đi!”
Tiểu Minh Quang mau lẹ đưa dao qua.
Nhà bọn họ có thói quen có thứ gì tốt đưa phần đầu tiên cho Lâm Uyển trước.
Lâm Uyển nhìn thoáng qua, vẻ mặt ghét bỏ: “Các con cứ ăn trước đi, mẹ thấy hình dạng không thể nào ngon được.”
Trong bánh mì để các loại hạt, hoa quả còn được, để cải trắng, củ cải khô, các loại nấm, nói thật, cô thật sự không thể tưởng tượng được.
Tuy rằng cải trắng đã chắt hết nước, nhưng vừa nướng lên chắc chắn mềm mại chảy nước, vậy còn có thể ăn sao.
Quả nhiên, sau khi mở ra bên trong tất nhiên không đẹp mắt, nhưng hai cậu bé vẫn tin tưởng mười phần, bởi vì bỏ tôm bóc vỏ lớn và củ cải khô vào, món ăn không tệ.
Ông cụ Cố cầm một cái trước, nếm thử: “Ừm, ăn ngon!”
Hai cậu bé lập tức tin tưởng, mỗi người cầm một miếng: “Cháu nếm thử xem!”
Há một mồm to cắn xuống, chờ mong hương vị ngọt ngào, kết quả thế nhưng nếm phải mùi vị hơi chua cùng với một vị kỳ quái.
Hai cậu bé nhìn nhau một cái, đều có chút nghi hoặc, bánh mì này sao thế này? Chẳng lẽ bị người ta thay đổi rồi hay sao? Bọn họ hồ nghi nhìn thoáng qua Lâm Uyển và Lục Chính Đình.
Lâm Uyển: “Đừng nhìn mẹ, mẹ không chịu trách nhiệm.”
Lục Chính Đình: “Không có việc gì, thất bại có thể điều chỉnh phương pháp chế biến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận