Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 456: Quan tâm 4

Lục Chính Đình thấy cô ngồi trước bàn, chống tay, hơi nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười, một hình ảnh vừa yên tĩnh vừa xinh đẹp.
Anh nhìn một lúc, mới duỗi tay ôm vai cô, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm thôi vợ.”
Lâm Uyển dựa vào lòng bàn tay anh, nhắm mắt lại, vừa làm thủ ngữ, vừa cười bảo: “Ngày mai em muốn về nhà mẹ đẻ, anh đi cùng em không?”
Lục Chính Đình xoa vành tai của cô: “Được, chúng ta ngồi xe ngựa, sẽ không xóc nảy.”
Bây giờ Lâm Uyển cứ cách một khoảng thời gian cũng sẽ đi khám bệnh ở Lâm Gia Câu, nếu như có người cần làm phẫu thuật, phẫu thuật nhỏ thì làm ở bên này, còn lớn hơn chút, cần khử trùng toàn diện thì tới thôn Đại Kiều làm.
Lâm Uyển: “Thu dọn đồ đạc ở lại vài ngày.”
Cô muốn chăm sóc anh cả và anh hai vài ngày, quan sát xem tình trạng có ổn định hơn không.
Chỉ cần bọn họ ổn định, vậy cô sẽ tập trung dành một khoảng thời gian đi chữa tai cho Lục Chính Đình.
Tuy rằng anh có thể xem hiểu thủ ngữ, nhưng cô vẫn muốn anh nghe được, có thể nghe thấy âm thanh của vạn vật trên đời, là một loại trải nghiệm vô cùng tươi đẹp.
Tiếng côn trùng kêu, tiếng gà, tiếng mưa rơi, tuyết rơi, tiếng gió thổi xào xạc vi vu, đều là những âm thanh kỳ diệu của tự nhiên.
Cô hy vọng anh cũng có thể nghe lại được.
Còn có cả giọng của cô và đám trẻ, những giọng nói quan tâm anh, cô mong rằng anh đều có thể nghe được hết.
….
Khi bày xong cơm, bác sĩ Kim từ bên ngoài đi vào, còn xách theo một túi cà chua. Anh ta để cà chua lên bàn bếp: “Mấy bác gái tặng cho cô đấy.”
Lâm Uyển thích ăn sống nên hiển nhiên cà chua đều đã chín, vườn rau nhà mình không đủ cho cô ăn, nên các bác gái, các thím chủ động tặng cho cô ăn.
Từ sau khi Lâm Uyển giúp bọn họ phối thuốc trừ sâu tinh khiết cho thực vật, sâu hại ở trong vườn rau đã ít đi rất nhiều, cũng cho nhiều quả hơn.
Lâm Uyển cầm một quả: “Đây là quả của nhà bác cả, xem nó mọng nước như này là biết.” Bác cả Lục và Lục Trường Quý chăm vườn rau thành từng luống, quả lớn, tươi ngon còn vô cùng ngọt.
Lục Chính Đình cầm qua giúp cô rửa sạch, sau đó bổ ra đưa cho cô một nửa, tránh cho cô ăn quả cà chua to như vậy sẽ không chịu ăn cơm.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang chạy từ bên ngoài về, hai đứa trẻ đứa nào cũng đầu đầy mồ hôi, áo may ô ẩm ướt.
Lâm Uyển kinh ngạc hỏi: “Mới có một lúc như vậy, các con đã đi đâu?”
Tiểu Minh Quang: “Bọn con đi công thành, kết quả con và anh trai nhỏ bị bắt giam ở sau đống rơm, nghe được một vở tuồng.”
Lục Minh Lương cười hí hí.
Lâm Uyển: “Tuồng gì?”
Tiểu Minh Quang chớp mắt với Lục Minh Lương, kêu cậu bé kể.
Lục Minh Lương chỉ cười bảo: “Thím tư cháu và trí thức Vương cãi nhau.”
Tuy Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt chưa kết hôn, nhưng bởi vì mối quan hệ của hai người, nên chị dâu cả Lục và chị dâu hai Lục đều lén lút gọi là thím tư các con, đám trẻ con cũng quen gọi là thím tư.
Lâm Uyển hơi nhíu mày, nhắc nhở: “Trí thức Giang và chú tư cháu vẫn chưa kết hôn, ở bên ngoài không thể gọi là thím tư, biết chưa?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, bọn cháu biết rồi, chỉ gọi ở nhà thôi.”
Bản thân Giang Ánh Nguyệt cũng không để ý, đám trẻ con gọi cô ta là thím tư, khiến cô ta cũng rất vui vẻ. Sau khi đại đội có điểm thanh niên trí thức, những trí thức khác đều chuyển tới ở nơi đó ở, chỉ có cô ta là vẫn ở nhà của Lục Chính Kỳ, mới đầu Vương Phương Phương cũng không muốn chuyển đi, nhưng sau đó vẫn chuyển.
Lâm Uyển không có ấn tượng tốt với Vương Phương Phương vì suy nghĩ lệch lạc của cô ta, qua năm cũng không lạnh không nhạt, đặc biệt là lại tuyển thêm mấy người Triệu Diễm Tú, phòng y tế cũng có trợ thủ, nên cô đào tạo Triệu Diễm Tú và Lý Kim Linh thành trợ lý phẫu thuật cho cô, kêu Khưu Thủy Anh chuyên chú đỡ đẻ, về phần Vương Phương Phương thì chỉ coi như bác sĩ chân trần bình thường là được, Lâm Uyển cũng không muốn tốn hơi sức đi đào tạo cô ta.
“Cãi cái gì?” Lâm Uyển hiếm khi tỏ ra có hứng thú với người ngoài.
Thấy cô vui lòng nghe, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang đều hưng phấn, hai đứa trẻ bắt đầu kể cho mọi người một cách sống động.
Lục Minh Lương bắt chước Giang Ánh Nguyệt: “Cô đừng tưởng tôi không biết tính toán nhỏ của cô!”
Tiểu Minh Quang lập tức diễn vai Vương Phương Phương: “Ánh, Ánh Nguyệt, cô, cô hiểu lầm rồi.”
“Tôi hiểu lầm cái gì, cô liếc mắt đưa tình với Lục Chính Kỳ, cho rằng tôi không nhìn ra được sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận