Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 210: Nghĩ cách

Nếu đổi thành nhà người khác, đừng nói Lục Tâm Liên thường xuyên đến ăn cơm, thân thích một năm đến hai lần còn phải mang theo lương khô.
Cô ta lại khuyên bà Lục và Lục Tâm Liên phải nhẫn nại, không thể động một chút là nổi giận.
“Mọi người xem, nổi giận có ích chỗ nào chứ?”
Cũng không phải mỗi người đều sợ cô ta nổi giận, ngoại trừ cha mẹ, các anh trai chị gái thương em, người khác ai quản em hả?
Tuy rằng bà Lục và Lục Tâm Liên không phục, nhưng cũng biết chị hai Lục nói rất đúng.
Không chỉ vậy, thật sự chịu nghẹn khuất quá lớn ở chỗ Lâm Uyển, hiện thực đánh một đòn rất tàn nhẫn, khiến các cô không thể không cúi đầu trước hiện thực.
Lục Tâm Liên hung hăng lau đi nước mắt: “Không có cách nào, chỉ có thể ở riêng, mẹ, chị hai, lúc này đây nhất định phải ở riêng.” Nếu không cô ta ở cái nhà này sẽ không có đường sống.
Chị hai Lục: “Chị thấy anh ba em với Lâm Uyển không có khả năng đồng ý đâu.”
Phải chia một nửa tiền, người bình thường ai chịu bỏ ra chứ.
Lục Tâm Liên bất chấp, cắn răng nói: “Cùng lắm thì không cần tiền và công điểm của bọn họ, cứ đuổi bọn họ đi đi!”
Chị hai Lục không dám tin nhìn cô ta: “Em cam lòng?”
Lục Tâm Liên nảy sinh ác độc, con mẹ nó, ai cam lòng hả? Đây không phải do không còn cách nào sao? Nếu không ở riêng, một phân tiền cô ta không kiếm được không nói, đến trường cũng không được, lương thực trong nhà cũng không đưa cho cô ta, cô ta lấy gì đến trường?
Ả đàn bà xấu xa Lâm Uyển, còn ép buộc cô ta kiếm công điểm, nếu không sẽ không để cho cô ta ăn cơm.
Cô ta chưa từng chịu khuất nhục như vậy?
Nếu đuổi mà Lâm Uyển không đi, vậy để bọn họ ở riêng, như vậy căn nhà này vẫn là mẹ định đoạt.
Mẹ định đoạt, lương thực trong nhà có thể cho cô ta, cũng có thể đều đặn ra tiền cho cô ta đến trường.
Hiện tại đại đội có kinh doanh, chị cả chị hai cũng làm việc, thu nhập của gia đình càng nhiều, nuôi cô ta không cần sản xuất chỉ cần đi học hoàn toàn không thành vấn đề!
Lục Tâm Liên cảm thấy mình có một dũng khí tráng sĩ đoạn cổ tay, quả thực hy sinh rất lớn, nhưng như vậy cũng tốt, cứ để anh ba hoàn toàn phân ra, để anh ta tự sinh tự diệt đi!
Căn nhà này không chứa nổi anh!
Cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, vậy đừng cần nữa!
Một đứa con trai ruột anh trai ruột như anh ta, lại chỉ biết lấy lòng vợ, không tốt với mẹ và em gái, vậy để anh mất đi tất cả người thân!
Để anh bị chúng bạn xa lánh!
Cô ta tỏ vẻ đau lòng, gạt đi nước mắt: “Không ở riêng mẹ cũng không tiêu được tiền của anh ta, đều bị người phụ nữ xấu xa đó chuyển tới nhà mẹ đẻ. Mẹ cũng sắp bị bọn họ bức chết. Ở riêng rồi, mẹ còn có thể thoải mái chút, sống lâu thêm vài năm nữa.”
Bà Lục hoàn toàn đồng ý cách làm của con gái: “Viên Viên nói đúng, nếu không ở riêng, mẹ sống không nổi nữa. Nó không phải nói mẹ ham tiền của nó sao, mẹ sẽ để cho nó thấy, mẹ ở riêng rồi cũng không thèm tiền của nó, bảo nó nhanh chóng cút đi!”
Rốt cục bà ta cũng nhận rõ sự thật, không bàn bạc được gì ở trong tay Lâm Uyển. Nếu bất luận thế nào cũng không tiêu được tiền của Lục Chính Đình, vậy không bằng cứ để bọn họ ở riêng, bà ta còn có thể thao túng thằng cả thằng hai. Cả nhà sống chung, mà Lâm Uyển quản lý nhà cửa, ngay cả tiền lương của thằng cả thằng hai bà ta cũng không làm chủ được!
Nhưng bọn họ còn gặp phải một vấn đề rất lớn: Lâm uyển hoàn toàn không đồng ý ở riêng, bọn họ phải làm như thế nào?
Bây giờ Lâm Uyển quản nhà, chị dâu cả chị dâu hai đều nghe cô, thậm chí anh hai cũng bị các cô nắm giữ.
Nếu còn tiếp tục như vậy, anh cả Lục và ông cụ ở nhà càng ngày càng không có địa vị, các cô lại càng không phải đối thủ của Lâm Uyển!
Mấy ngày nay Lâm Uyển không ở nhà, ba bọn họ tụ tập mỗi ngày động não nghĩ cách.
Qua hai buổi sáng, Lục Tâm Liên ngủ đến sảng khoái tinh thần, rốt cục nhạy bén nghĩ ra một chủ ý, cô ta nói với bà Lục: “Mẹ, mẹ có sợ không?”
Bà Lục hung ác cằn nhằn: “Mẹ đã một bó tuổi, sợ cái gì? Chỉ cần có thể ở riêng đuổi bọn họ ra ngoài, làm gì mẹ cũng không sợ.”

Mấy ngày nay Lâm Uyển ở Lâm Gia Câu không rảnh rỗi chút nào, ban ngày đến phòng y tế ngồi khám bệnh, khi không có ai thì cô với Lục Chính Đình nghiên cứu phương thuốc trị ngứa.
Chu Triều Sinh phát hiện trên tay cô đang cầm hai viên đá hình thù kỳ quái, thỉnh thoảng lay hoay nghịch ngợm, cùng không biết đang làm gì.
Lâm Uyển nói cho anh ta biết mình đang rèn luyện lực tay.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận