Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 325: Nhẹ nhõm

Ăn xong bữa sáng, cha Lâm Uyển nhanh chóng đi ra vườn trái cây làm việc, Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang muốn đi theo Lâm Uyển tới phòng y tế chơi.
Lâm Uyển đeo cặp sách của mình, nhìn Lục Chính Đình không có ý định muốn cử động, cô vẫy tay với anh: “Đi nào.”
Lục Chính Đình: “Em đi trước đi.”
Lâm Uyển ngạc nhiên nhìn anh, đây là muốn làm gì đây, vậy mà Lục Chính Đình lại không cùng ra cùng vào với cô sao?: “Anh sao thế?”
Lục Chính Đình: “Để ngựa lại cho anh, anh muốn về thôn Đại Loan một chuyến.”
Lâm Uyển càng bối rối hơn, bản thân anh về thôn Đại Loan, anh muốn làm gì? Cô lắc đầu: “Nếu như không có việc gấp thì mấy ngày nữa chúng ta cùng nhau về, nếu như có chuyện gấp thì anh nói với em, em làm giúp anh.” Cô lấy ra giấy bút nhanh chóng vẽ mấy từ khoá.
Lục Chính Đình: “Ừm.”
Anh ừm cái gì mà ừm, Lâm Uyển duỗi tay, hơi do dự một chút, rồi dũng cảm lại nhanh chóng vò loạn mái tóc anh: “Anh ngoan quá.”
Mẹ Lâm đang rửa bát, suýt chút nữa thì đánh vỡ bát.
Lục Chính Đình rũ mắt, nói với Lâm Uyển: “Các em đi trước đi, lát nữa anh sẽ tới phòng y tế.”
Lâm Uyển nhìn anh kiên quyết không muốn đi chung với cô, cũng tùy anh, cô dẫn hai đứa trẻ đi trước.
Nhìn bóng lưng rời đi của cha mẹ con, Lục Chính Đình ngẩng đầu, để ánh nắng chiếu lên mặt mình, hít một hơi thật sâu, sau đó quay đầu xe nhìn về phía mẹ Lâm đang rửa bát ở nhà chính.
Mẹ Lâm thấp thoáng cảm thấy có hơi bất an, bà nở nụ cười với anh, nhanh chóng rửa bát xong rồi tránh đi.
Lục Chính Đình: “Mẹ, con muốn hỏi mẹ chút chuyện.”
Mẹ Lâm vừa định trốn thì dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Đợi đã, mẹ cho hai anh uống thuốc đã.” Bà vừa cười vừa ra dấu tay, nhanh chóng đi lấy thuốc cho anh cả và anh hai uống. Trong lòng bà thầm nói con rể muốn nói gì với bà? Lẽ nào còn cáu kỉnh với con gái sao?
Bà làm lề mề, nhưng lấy thuốc mà thôi, rất nhanh đã làm xong, rồi bà thò đầu nhìn, thấy con rể ngồi ở cửa phòng chính yên lặng, làm ra tư thế dám chặn cả đá Thái Sơn, vẻ bình tĩnh đó thật sự rất đáng tin.
Bà đi đến nhà chính, đứng ở cửa: “Chính Đình, có chuyện gì thế con?”
Lục Chính Đình đan mười ngón tay vào nhau, trông có vẻ rất thoải mái bình thản, không hề căng thẳng một chút nào: “Mẹ, tối hôm qua…” Anh hơi dừng một chút, nâng mắt nhìn về phía mẹ Lâm.
Trong lòng mẹ Lâm hồi hộp, lập tức có hơi không gánh nổi áp lực.
Theo quan điểm của bà, tuy rằng con rể mày kiếm mắt sáng lớn, lên rất tuấn tú, nhưng anh mi dày mắt sâu, hơn nữa độ cong ở đuôi chân mày lại hơi nhếch lên mà không phải là hạ xuống, sóng mũi rất cao, tuy môi không mỏng nhưng khóe môi nằm thẳng. Tướng mạo như vậy khiến trong mắt anh có ánh sáng khi cười lên, khóe môi hơi nhếch lên vô cùng thân thiện, nhưng khi không cười, đặc biệt là anh nhìn chằm chằm vào người ta, trong đôi mắt đó bắn ra tia sáng lạnh lùng, mang theo sức mạnh khiếp người, khiến lòng người phát hoảng.
Mẹ Lâm muốn cười, nhưng không cười nổi: “Tối qua…”
Lục Chính Đình: “Con cưỡi ngựa muốn đi… sau đó còn đá gãy xẻng…?”
“Không sao, không sao, vợ chồng trẻ nào có chuyện không cãi nhau chứ, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa cả.” Mẹ Lâm cười rất gượng gạo, ngay cả nói cũng khoa tay múa chân không biết con rể có nghe hiểu không, bà nhanh chóng lấy phấn viết lên cái cánh cửa.
Lục Chính Đình mím môi, đắn đo tìm từ một chút: “Con có làm gì không tốt với Uyển Uyển không?”
Mẹ Lâm vội vàng xua tay: “Không có không có, mẹ thấy hết rồi, con không nói gì với Uyển Uyển cả. Con có việc gấp gì, mà tối qua muốn cưỡi ngựa đi?” Nói xong trong lòng bà lại khẩn trương, anh đối xử với Uyển Uyển có tốt không bản thân anh còn không biết sao? Bà viết vài chữ.
Lục Chính Đình thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cảm thấy nặng nề, bệnh của anh càng ngày càng nặng rồi, tối qua dậy hoạt động mà anh lại không ý thức được, đây là chứng mộng du nửa đêm sao? Hơn nữa, đá gãy xẻng? Ban ngày anh còn không đá nổi mà.
Đây chắc chắn là mộng du nửa đêm rồi, nghe người ta nói người mộng du không có ý thức, có thể leo lên cây, vượt nóc băng tường, làm chuyện xấu mà mình không hề biết gì.
Anh không nói gì nữa, mà chỉ cười với mẹ Lâm nói không sao, sau đó đẩy xe lăn, chậm rãi rời đi.
Mẹ Lâm thở phào, con rể là con rể tốt, đối xử với con gái rất tốt.
Lục Chính Đình đi ra đến cửa sân, lại đụng phải Lâm Uyển đang thở hồng hộc chạy về. Hai tay cô ấn vào vai anh: “Anh, anh…”
Lục Chính Đình thấy cô chạy đến mặt đầy mồ hôi, vội vàng lấy khăn tay lau cho cô: “Sao thế?”
“Anh nói gì với mẹ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận