Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 131: Chuyện công việc

Bà Lục giơ tay lên định đập bàn, nhưng lại nhớ đến lời của con hai, tốt xấu gì cũng phải nhịn, bà ta ra hiệu bằng mắt với chồng mình.
Ông Lục nói: “Sức khỏe của em út trước giờ yếu ớt, cũng không có thói quen lao động, qua vài ngày còn phải quay về trường học đấy, nên......”
“Nếu như thế thì cứ để chị dâu cả với chị dâu hai ở nhà nghỉ ngơi đi, ngày nào họ cũng làm, quá mệt rồi.” Lâm Uyển không để tâm mà nói.
Con ngươi của bà Lục cũng trừng to ra: “Không được!”
Chị dâu cả với chị dâu hai mỗi người kiếm được bảy tám công điểm đấy, nếu như không đi làm thì không được đâu.
Lâm Uyển lạnh nhạt nói: “Vẫn là câu nói đó, người nào lao động người đấy ăn cơm, không lao động không được ăn, lười là bệnh, để con trị.” Cô lườm Lục Tâm Liên một cái, cố ý nói: “Chịu không nổi thì mau chóng quay về trường học đi, đi ăn lương thực hàng hóa đi.”
Sinh viên đại học thì có nhà nước lo cho ăn lương thực hàng hóa, cấp hai cấp ba lại không có được đãi ngộ tốt như vậy, đều phải tự lấy lương thực ở nhà đi đổi phiếu lương thực ăn cơm. Muốn cung ứng cho một học sinh thoát ly sản xuất, người nhà bình thường phải ăn rau ăn cháo, mà nhà họ có đến hai người lận đấy. Mặc dù sau khi Lục Chính Kỳ tốt nghiệp, có thể tự nghĩ cách trợ cấp, trước kia toàn là gia đình cung ứng cho. Lục Tâm Liên thì càng khỏi phải nói, ngoại trừ phiếu lương thực bình thường, còn phải trợ cấp một ít mì sợi cho cô ta.
Điều này đồng nghĩa với việc cô ta không cần tranh công điểm, nhưng một ngày lấy đi một cân của khẩu phần lương thực, cộng thêm hai ba cân mì sợi.
Người nhà bình thường làm gì có được đãi ngộ như thế này? Còn không phải đàn ông trong nhà ăn lương thực phụ, phụ nữ ăn cám bã như thế này mới tiết kiệm được sao?
Đồ mà Lục Tâm Liên ăn rõ ràng là lương thực trong nhà mình, nhưng trước giờ khoe khoang ăn lương thực hàng hóa, Lâm Uyển nói như vậy đương nhiên là đang mỉa mai cô ta.
Nếu là lúc khác, Lục Tâm Liên đương nhiên sẽ không chịu nổi kiểu sỉ nhục như thế này, nhưng bây giờ cô ta cần tiền. Cô ta xót xa trong lòng, nhà nghèo, không ai lo liệu cho cô ta, cô ta phải vạch kế hoạch lối ra cho bản thân.
Cô ta nhịn.
“Đi làm thì đi làm, không có trâu nào mệt chết!” Cô ta tức hồng hộc đứng dậy, nhưng lại ra hiệu bằng mắt với bà Lục, để bà ta chú ý dỗ anh ba.
Bà Lục hiểu ý, ôm đầu nói: “Cái gì vậy, tôi bệnh rồi cô cũng muốn ép tôi đi làm?”
Lâm Uyển cười nói: “Mẹ bệnh rồi, đợi đấy con đi bốc thuốc cho mẹ.”
Bà Lục liều một phen: “Tôi đau đầu, không có sốt, cô bớt đút cho tôi mấy thứ linh tinh đi.”
Lâm Uyển: “Đau đầu chắc là do trúng gió rồi, đợi con cạo gió giác hơi cho mẹ, sau đó châm vài kim.”
Đương nhiên là bà Lục không chịu: “Tôi nghỉ ngơi là được, tôi đi tìm bác cả cô lấy máu cho tôi, không cần cô.” Bà ta thật sự sợ Lâm Uyển. Nếu như để cho Lâm Uyển cạo gió giác hơi cho bà ta, có lẽ bà ta phải một ngày không giường được, không bệnh cũng thành bệnh rồi.
Bà ta chạy nhanh, Lâm Uyển cũng không thể bắt bà ta về được. Bà Lục từ trước đến giờ lười biếng không đi làm, Lâm Uyển có thể ép bà ta đi làm một buổi sáng đã là chuyện xưa nay chưa từng thấy.
Lúc này Lâm Uyển cũng không để ý đến bà ta nữa, bây giờ cô đang bận đấy.
Cô thấy Lục Chính Đình đang ở trong sân đan cái lồng cỏ cho Lục Minh Lương với Tiểu Minh Quang, cô đi qua vỗ vào vai anh, làm một tư thế ngủ, rồi lại chỉ ra ngoài cửa, hỏi anh: “Anh muốn ở ngủ trưa hay là đi đại đội?”
Lục Chính Đình ngước mắt lên nhìn cô, hỏi: “Em thì sao?”
Lâm Uyển cười mỉm, nói: “Em đi điều chế thuốc.” Cô chỉ vào số dược thảo không còn dược tính ở dưới đất.
Lục Chính Đình bèn nói: “Anh đi cùng với em.”
Lục Minh Lương với Tiểu Minh Quang cũng đi theo.
Nhìn họ đi rồi, Lục Tâm Liên châm biếm, nói: “Nhìn xem kìa, giống như một nhà bốn người vậy.”
Lâm Uyển vừa đi, chị dâu cả lập tức không nói chuyện nữa, vội vàng dọn dẹp bát đũa đi rửa, sau đó còn phải giặt quần áo, may may vá vá, cũng không có thời gian ngủ trưa.
Ông Lục liếc nhìn Lục Chính Kỳ một cái: “Thằng tư, con tính thế nào đấy, nếu trong thành phố quả thực hết cách thì quay về công xã tìm công việc.”
Bà Lục: “Để anh ba con tìm công việc trong huyện cho con.”
Trong lòng Lục Chính Kỳ luôn bị một loại nhục nhã bao trùm lấy, anh ta có chút thất vọng, muốn dứt khoát không quan tâm đến chuyện của anh ba và Lâm Uyển, đợi cô bộc lộ bản tính rồi anh ba tự nhiên sẽ biết, đàn ông đều kiên cường cả, không trải qua đau thương sẽ không biết cái gì là quý giá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận