Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 211: Luyện tập

Thuật Kim Châm Bát Ế có yêu cầu cao hơn châm cứu thông thường, đầu tiên là phải ổn định, không rung lắc. Để kim được ổn định thì cần phải có lực tay và khả năng kiểm soát tốt khi thao tác vi mô.
Lâm Uyển chủ động luyện tập, tìm hai viên đá làm tạ tay lúc nào cũng mang theo bên người, khi không có chuyện gì làm thì cầm lên luyện.
Ngày hôm đó Tiểu Minh Quang mang cho cô hai khối đá, viên nhìn như hình số tám, một viên lại như chú chó con.
Lâm Uyển cầm lên ước lượng một chút, sau khi thử một chút thấy rất thuận tay: “Tiểu Quang thật tốt với mẹ, cảm ơn con nhé.”
Đôi mắt Tiểu Minh Quang sáng rực, chỉ cần cô thích thì cậu sẽ rất là vui vẻ.
Lâm Uyển xoa đầu cậu bé, nhìn dáng vẻ cậu bé bây giờ sáng sủa lên rất nhiều cô cũng vui vẻ, cô đúng là càng ngày càng thích cậu nhóc, đối xử với cậu bé như chính con ruột của mình.
“Đi chơi với mấy anh chị đi.” Lâm Uyển không muốn để Tiểu Minh Quang ở nhà một mình nên dẫn cậu bé đến phòng y tế chơi với mấy đứa nhóc gần đây. Cháu trai cháu gái của bà Lưu đều rất thích cậu bé, chủ động dẫn theo cậu đi chơi.
Chờ bọn nhỏ đi rồi, Lâm Uyển rèn luyện tiếp, chỉ là bài tập tạ tay có tốc độ chậm quá, hiệu quả không đủ nhanh.
Đột nhiên 999 cosplay vai lão trung y, giọng nói cũng thay đổi kéo dài rất tang thương: “Đồ nhi à, muốn cầm châm ổn thì phải châm qua đỉnh một quả trứng gà mà không làm nó bể, phải một tay chẻ củi mà không yếu, mau, bắt đầu luyện đi!”
Vì thế dưới tiếng rống của sư phụ lâm thời, đồ đệ Lâm Uyển luyện đến gãy tay.
Một tay chẻ củi, chặt này, chặt này!
Lưỡi búa lớn thì vung mạnh không nổi, đổi qua búa nhỏ thì một khúc củi cũng bổ không ra, mà chặt cành cây...
Kết quả không mất bao lâu Lâm Uyển đã mài đến phồng rộp cả tay, cô còn đang cắn răng kiên trì Lục Chính Đình lại đau lòng muốn chết.
Chạng vạng tối anh nhìn cô lại đứng đó vung mạnh búa nhỏ bèn một phát bắt được cây búa, ngăn cản cô chặt tiếp.
Lâm Uyển nhe răng trợn mắt: “Đừng có quậy, em đang luyện tập thể dục thể thao.” Cô múa may tay chân ra hiệu cho anh.
Đương nhiên Lục Chính Đình hiểu, anh buông búa ra, nắm lấy bàn tay đặt trong lòng bàn tay mình, nhìn những vết phồng rộp trên lòng bàn tay cô, khẽ thở dài rồi đưa tay ra với cô.
Lâm Uyển: “Gì vậy?”
Lục Chính Đình: “Kim, anh giúp em chọc bể.”
Lâm Uyển vờ như không có việc gì: “Không đau, đợi hai ngày sau thành nốt chai là được rồi.”
Lục Chính Đình ngước mắt nhìn cô, ánh mắt u ám, trên mặt tràn đầy không đồng ý.
Lâm Uyển cười cười, lập tức lấy cái hòm thuốc bên kia qua, lấy ra một cây kim châm hơi thô đưa cho anh.
Lục Chính Đình lau kim bằng rượu sát trùng để trừ độc, sau đó giúp Lâm Uyển chọc vỡ mụn nước, lại dùng miếng bông gòn lau sạch sẽ chất lỏng chảy ra, bôi thêm thuốc sát trùng: “Sẽ hơi đau một chút, cắn răng chịu đựng nhé.”
Lâm Uyển: “Em là bác sĩ, có một chút đau đấy... Áa ~ ~ Đau quá đi!”
Lục Chính Đình thấy cô rụt lại lập tức nắm chặt đầu ngón tay cô không cho cô chạy thoát, sau khi tất cả bọt khí đã được khử trùng mới thả cô ra.
Lâm Uyển có hơi xấu hổ, lanh lợi nói chuyện khác: “Em chỉ muốn tập tay một chút thôi.” Cô nắm lấy viên đá hình chó con bên cạnh loay hoay hai lần làm mẫu cho anh.
Lục Chính Đình: “... Để anh dạy em.”
Anh dùng tay trái nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Lâm Uyển, nhẹ nhàng ấn tay phải lên bờ vai gầy của cô, sau đó lần theo cánh tay, khuỷu tay và cẳng tay của cô cho đến khi xuống đến đầu ngón tay. Anh một bên ra hiệu, một bên nói cho Lâm Uyển bí quyết luyện tập sức mạnh cổ tay.
Không thể tập riêng cổ tay vì sức của một người liên kết với toàn bộ cơ thể. Lưng sẽ truyền cho vai, vai sẽ truyền cho cánh tay, cánh tay sẽ truyền cho cẳng tay, rồi đến cổ tay, lòng bàn tay và đầu ngón tay.
“Sức mạnh tưởng tượng là một luồng khí chạy dọc theo cánh tay và cuối cùng ngưng tụ ở đầu ngón tay mà không tiếp tục di chuyển. Cảm giác ở đầu ngón tay sẽ trở nên rất nhạy bén hơn bình thường, và dễ dàng cảm nhận được sự khác biệt tinh tế.”
Lâm Uyển nhắm mắt lại từ từ cảm nhận.
999 lặng lẽ nói nhỏ với Lâm Uyển: “Có độ nhạy bén nhưng vẫn còn thiếu sức mạnh, hãy mau tiếp tục bài tập chẻ củi đi.”
Lúc này Lục Chính Đình nắm tay Lâm Uyển mười ngón đan xen, sau đó từ từ dùng sức: “Em cũng thử dùng sức đáp trả đi.” Anh nhắc nhở Lâm Uyển.
Dựa theo hướng dẫn của của anh, lúc này Lâm Uyển mới phát hiện sức lực của anh thật sự rất lớn, so sánh với anh sức của cô hoàn toàn không đáng nhắc tới.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận