Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 254: Gửi

Lục Minh Lương: “Mẹ ơi mẹ đừng khóc, con không thiệt thòi.”
Cậu bé với em trai tiểu Quang giẫm mặt mụ già, hì hì.
Mẹ Lâm nhiệt tình tiếp đón cô ta: “Cháu mau vào, Uyển Uyển luôn nhắc tới cháu, may mà cháu vẫn chăm sóc nó.”
Chị dâu cả Lục vội vàng chào hỏi, thấy còn có đàn ông ở đây, cô ta có chút co quắp bất an, đứng ở cửa chào hỏi lại không vào nhà.
Lâm Uyển đẩy mạnh cô ta vào trong nhà.
Chị dâu cả Lục vào trong phòng cũng không dám nhìn lung tung, cô ta là người phụ nữ truyền thống, khi còn là con gái rất ít khi tiếp xúc với đàn ông xa lạ, sau khi lập gia đình cũng chỉ nói chuyện với đàn ông trong nhà. Hơn nữa anh cả Lục cũng thường xuyên dạy cô ta, cô ta không được nói chuyện với đàn ông khác, nếu không chính là không tuân thủ nữ tắc vân vân, cho nên cô ta rất ít khi nói chuyện với đàn ông xa lạ.
Chu Tự Cường quen thói cười giỡn với Lâm Uyển, cũng không có ý thức nam nữ khác biệt: “Chị dâu cả mau ngồi, mau mau thả sủi cảo vào, đói chết cháu rồi.”
Bác sĩ Kim cầm rượu đến, nhìn thấy chị dâu cả Lục cũng gật đầu chào hỏi một chút.
Mặt của chị dâu cả Lục đều đỏ, nhanh chóng cướp lấy giúp mẹ Lâm thả sủi cảo.
Nước đun nóng rồi, lúc này trực tiếp đun sôi thả sủi cảo, không lâu sau thì chín.
Sủi cảo rau hẹ trứng gà, rau hẹ tươi mới xanh biếc, trứng gà vàng óng ánh mềm mềm, bột mì vừa dai vừa mịn, mỗi một cái đều khiến người ta cảm thấy rất thỏa mãn.
Lục Minh Lương ăn đến cái miệng nhỏ nhắn đều phồng lên: “Đời này tới bây giờ cũng chưa từng ăn bữa cơm ngon như vậy!”
Chu Tự Cường chọc cậu bé: “Cháu mới bao lớn, đã đời này rồi.”
Lục Minh Lương nghiêng đầu húc đầu tiểu Minh Quang, cười ha ha, trẻ con không nhớ chuyện, tuy rằng buổi sáng bị đánh, có thể ăn cơm thì quên ngay, cũng không nhớ rõ chuyện khổ sở ấy.
Chị dâu cả Lục nhìn cậu bé vui vẻ như vậy, càng kiên định với quyết tâm của mình, cô ta không thể giống như trước. Cô ta cũng muốn ra sức làm việc, dựa vào bản lĩnh của bản thân làm sủi cảo cho bọn nhỏ ăn.
Bây giờ đã ở riêng, cô ta không cần phải nhìn sắc mặt của bà cụ và cô út, chỉ cần cô ta cố gắng làm việc, sống thật tốt, luôn có thể gom được một bữa sủi cảo.
Cơm nước xong xuôi cô ta cướp lấy đòi rửa chén.
Mẹ Lâm ngăn cản cô ta: “Cháu dâu, cháu với Uyển Uyển là chị em dâu, không cần khách sáo, các cháu trò chuyện đi.”
Chị dâu cả Lục thấy bác sĩ Kim, Chu Tự Cường ngồi ở đây, cô ta cũng không dám tiếp tục ngồi ở chỗ đó. Vừa rồi ăn cơm cô ta cũng không dám lên bàn, là Lâm Uyển kiên quyết kéo cô ta ngồi xuống.
Cô ta sống với anh cả Lục, anh ta không cho cô ta lên bàn ăn cơm, ngay từ đầu nói bận rộn trông con, sau này trực tiếp thành quy củ.
Lục Chính Đình bưng nửa chén sủi cảo, đổ ra hai chén để nguội, đưa cho Lâm Uyển: “Không nóng.”
Lâm Uyển nhận lấy từ tay anh húp hai miếng, lau miệng hỏi mẹ Lâm: “Mẹ, mẹ có ở lại không?”
Mẹ Lâm: “Ngày mai cha con còn phải làm việc, mẹ không thể ở lại, nghỉ ngơi một lát rồi đi.”
Lâm Uyển à một tiếng: “Vậy mẹ dẫn theo Tiểu Quang và Minh Lương qua đó hai ngày đi.”
Chị dâu cả mới ầm ĩ với trong nhà một hồi, trong nhà chắc chắn giống như mắt gà ác, Khiếm Nhi đi cùng với chị không sao cả, Lục Minh Lương hiếu động, khó tránh khỏi hai mẹ con lại bị đòn. Lâm Uyển không đành lòng để một đứa trẻ nhỏ như vậy cứng rắn chống chọi với người lớn, bảo cậu bé và tiểu Quang cùng đến nhà mẹ đẻ chơi, anh hai cô thích dỗ đứa nhỏ, cha cũng có thể dẫn bọn nhỏ đi vườn trái cây mở mang tri thức.
Chị dâu cả Lục vội nói không phiền, mẹ Lâm vui vẻ vô cùng, hai đứa nhỏ này hiểu chuyện, cũng không thêm phiền chút nào, hai đứa vui vẻ không biết khiến người ta yêu thích cỡ nào.
Lâm Uyển bảo chị dâu cả Lục không cần để ý, hai đứa nhóc cùng bầu bạn càng dễ trông.
Thấy cô kiên trì, chị dâu cả Lục cũng đồng ý, còn định trở về thu dọn đồ ăn và quần áo của Lục Minh Lương.
Lâm Uyển nói: “Không cần. Hai đứa bé nhỏ như vậy, ăn không hết bao nhiêu. Quần áo đã lấy hai bộ rồi.”
Trời nóng, buổi tối gặt buổi sáng đã khô, hơn nữa Minh Lương cũng không có quần áo gì cần giặt.
Chu Tự Cường khiêng tiểu Minh Quang lên: “Chú lại kéo cháu về, có vui hay không?”
Tiểu Minh Quang chu cái miệng nhỏ nhắn, mắt to đen lúng liếng nhìn Lục Chính Đình, vẻ mặt luyến tiếc cha cậu bé.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận