Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 148: Rúc trong ngực

Ngủ không được anh cũng không dám động, không biết qua bao lâu, anh thử rút cánh tay ra, cô vẫn không nhúc nhích, xem ra đã ngủ say.
Anh dùng cánh tay chống thân thể trở mình một cái, nằm nghiêng về phía cô, ánh trăng chiếu vào từ cánh cửa phòng bằng ván gỗ, anh có thể thấy rõ hình dáng của cô.
Cô nằm ở bên người anh, im lặng, đường cong lại phập phồng tuyệt đẹp, giống như bức tranh tốt đẹp.
Qua một hồi lâu, cô cũng không nhúc nhích, điều này khiến anh có một cảm giác, tuy rằng bề ngoài cô cường thế bá đạo, nhưng trong lòng cũng mẫn cảm co vào, cho nên tư thế ngủ mới có thể ngoan ngoãn yên tĩnh như vậy.
Anh không nhịn được vươn bàn tay to nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô, sau đó từ cánh tay mảnh khảnh của cô đụng tới cầm lấy tay của cô.
Cứ như vậy, anh cũng ngủ.
Lâm Uyển mơ thấy bà ngoại kiếp trước. Lúc nhỏ cô và bà ngoại sống nương tựa lẫn nhau, vào mùa hè đi ngủ bà ngoại sẽ dùng quạt hương bồ, kể chuyện xưa cho cô, dù cho trời rất nóng, cô cũng thích chui vào lòng bà ngoại. Cô mơ thấy mình lại ngủ ở trong lòng bà ngoại, bây giờ cái ôm của bà ngoại càng thêm rộng lớn rắn chắc, ngủ thật sự thoải mái.
Không biết lúc nào thì Lâm Uyển tỉnh lại, phát hiện mình lại ngủ ở trong lòng Lục Chính Đình!
Cô gối lên cánh tay anh, hai má chôn ở ngực anh, tay còn nắm quần áo của anh, hai chân cũng dán chặt vào…
Lâm Uyển 囧 một hồi, theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh, thì thấy hai mắt Lục Chính Đình nhắm nghiền, hô hấp đều đặn đâu ra đấy, hiển nhiên còn đang ngủ.
Cô nhẹ nhàng thở ra, lén lút lui về sau, rời khỏi khuỷu tay anh, tránh cho anh tỉnh lại quá xấu hổ. Thối lui đến bên giường, cô thở dài, nhịn không được lại đánh giá anh. Anh thật sự cực kỳ đẹp, lông mày dài lại dày, lông mi dày lại tinh tế, sóng mũi cao, mũi cao ngất, lộ ra ngũ quan thâm thúy, đôi môi hồng nhuận độ dày vừa phải khóe miệng vểnh lên tự nhiên.
Làn da anh vốn trắng, hơn nữa không xuống ruộng phơi nắng, cho dù để lộ phần mặt và cánh tay đều là trắng nõn, cũng không phải màu trắng lạnh nhạt của bệnh tật mà là màu trắng khỏe mạnh hồng nhuận, rất đẹp.
Bất tri bất giác, cô nhìn một hồi lâu, nghe thấy tiếng cha mẹ nói chuyện trên giường mới hồi phục lại tinh thần.
Hai má Lâm Uyển nóng lên, nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo. Bọn họ không thức dậy, cha mẹ cô cũng không thể không biết xấu hổ thức dậy trước.
Đợi Lâm Uyển xuống giường, Lục Chính Đình gần như không để ai nhận ra thở phào nhẹ nhõm. Lúc Lâm Uyển vừa động anh lập tức tỉnh, nhưng phát hiện cô ngủ ở trong lòng mình, anh cũng có chút khẩn trương, sợ cô sẽ xấu hổ nên vẫn giả bộ ngủ. Nhưng cô nhìn chằm chằm vào anh khiến anh áp lực rất lớn, thật sự là dùng nghị lực rất lớn mới có thể không lộ tẩy.
Lâm Uyển thức dậy, Lục Chính Đình cũng mở mắt rời giường.
Anh làm bộ như cái gì cũng không biết liếc nhìn Lâm Uyển một cái, chào hỏi cô: “Chen chúc em rồi nhỉ.”
Lâm Uyển ngược lại có tí ngượng ngùng, liếc nhìn anh rất nhanh lại không dám nhìn vào ánh mắt anh nữa bỏ chạy ra ngoài rửa mặt.
Lục Chính Đình nhìn thấy vệt đỏ ửng trên mặt cô, không khỏi cong khóe môi, tâm tình tốt khác với bình thường, đừng nhìn cô cứ đùa giỡn anh, thật ra chính là người mạnh miệng mà thôi.
Chờ tất cả mọi người thức dậy, mẹ Lâm làm bữa sáng, Lâm Uyển lại hỏi tình huống thuốc thang của cha cô.
Cha Lâm rất vui vẻ: “Uyển Uyển, cha cảm thấy rất dùng được. Trước kia buổi tối đi ngủ cái chân thế nào cũng không thoải mái, cảm giác để chỗ nào cũng thừa thãi. Tối hôm qua nằm xuống là ngủ, khỏi phải nói thoải mái cỡ nào.”
Nghe cha cô nói có tác dụng, Lâm Uyển cũng thật vui vẻ: “Dù sao dược liệu nhiều, cha cứ ngâm nhiều một chút.”
Cô bắt mạch cho cha cô, đo huyết áp, hết thảy đều đang chuyển biến tốt đẹp. Hiện giờ uống thuốc, mấy ngày nay ông cũng không khạc ra máu, đồ trong nhà ăn lại tốt lên, dinh dưỡng đủ đầy, thể chất của ông chậm rãi cải thiện, khí sắc chuyển biến tốt.
Lâm Uyển thật vui sướng, dặn dò ông đừng làm việc chú trọng thể lực, chỉ huy người khác làm nhiều vào.
Cha Lâm đều đồng ý.
Ăn sáng xong, chưa đến thời gian làm việc cha Lâm đã đi làm ở vườn trái cây, con gái con rể tranh thủ công việc này cho ông, ông vô cùng quý trọng, làm việc tích cực có trách nhiệm, hết sức được khen ngợi.
Lâm Lão Uông bởi vì chân đau, bây giờ có vài việc nặng không làm được, cũng được điều đến tổ vườn trái cây. Ông ta đau như kim châm tuy rằng đã từng chịu đựng lúc khó chịu nhất, nhưng qua cơn thuốc, bình thường khó chịu vẫn phải nhẫn nhịn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận