Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 223: Uy hiếp

Lục Tâm Liên: “Cô đừng nói hưu nói vượn, mẹ tôi là bị cô ép.”
Cô ta lại muốn bắt đầu nói những lời lẽ cũ rích về việc đến trường, lương thực.
Lâm Uyển cắt ngang lời cô ta: “Tôi là loại người bất hiếu đó sao? Dù sao tôi mặc kệ, có thể ở riêng, các người phân ra đi. Từ nhỏ anh ba đã không được hưởng tình thương của mẹ, bây giờ khó khăn lắm bà cụ mới đối xử tốt với anh một chút, chúng tôi đương nhiên muốn ở cùng bà cụ.”
Bà cụ ở trên giường mới vừa thanh tỉnh nghe thấy lời này, tức giận đến suýt chút nữa lại chết ngất: “Không, không, tôi có chết, cũng không sống chung với bọn nó! Tôi, để tôi đi chết đi!”
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát trao đổi vẻ mặt, Lục Trường Hữu nói: “Bác sĩ Lâm, nếu đã như vậy, các cháu tạm thời đừng ở chung với bà cụ nữa, tránh cho kích thích bà ấy.”
Đều là người thành tinh, ai còn không rõ chút chuyện ấy trong nhà?
Lâm Uyển: “Bí thư nói như vậy, chúng cháu đương nhiên không có ý kiến. Nhưng mà, đây không phải chúng cháu muốn ở riêng, có người ghét bỏ anh ba, muốn đuổi chúng cháu đi. Điểm này cần phải nói rõ, tránh cho sau này có người nói cháu với anh ba bất hiếu.”
Hừ!
Lục Trường Hữu nhìn về phía ông Lục.
Ông Lục cúi đầu, xoạch xoạch hút điếu thuốc, nuốt mây nhả sương, quả thực có thể bao bọc bản thân lại.
Anh cả Tô của bà Lục buồn bực khó chịu nói: “Đứa con dâu như cô mồm miệng sắc bén, chúng tôi không biết cô làm thế nào mà ép mẹ chồng thành bộ dạng này.”
Lâm Uyển đương nhiên sẽ không để ông ta ra oai: “Bác cả, không phải cháu nói các bác đâu. Nếu con dâu mới vừa lấy chồng, không hòa thuận với nhà chồng, bảo các anh trai bên nhà mẹ đẻ đến làm chỗ dựa thì thôi. Đã một bó tuổi con cháu đầy đàn rồi, các anh trai bên nhà mẹ đẻ còn đến giúp đỡ, đây là ý gì vậy? Ghét bỏ con trai mình đều là kẻ bất lực? Hơn nữa, bà cụ ở nhà chúng cháu sống một cuộc sống như thái hậu, các con dâu ra cửa vào nhà đều phải thỉnh an bà ấy. Mỗi ngày bà ấy ngủ đến mặt trời lên cao, không cần trông cháu không cần làm việc nhà, các con dâu làm việc mệt sắp chết, còn phải nấu cơm cho cả nhà, hầu hạ chồng con. Bác nhìn các chị dâu của cháu đi!”
Cô kéo chị dâu cả chị dâu hai Lục qua, lại dắt Lục Minh Lương, Quải Nhi và Khiếm Nhi lại đây: “Đến, mọi người nhìn thử đi.” Lâm Uyển cởi áo lót của Lục Minh Lương, xương sườn lồi ra, còn có phần ngực hõm xuống, trông thấy mà con mắt người ta đau xót không ngừng.
Đây còn là sau khi cô quản nhà, cải thiện thức ăn, mấy đứa nhỏ mới có thể ăn no bảy phần. Nếu là trước kia, mỗi ngày ăn no ba bốn phần, mỗi ngày đói bụng, dựa vào uống nước chống đói, thật đúng là da bọc xương.
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát đương nhiên không tiện nói gì, tuy rằng nhà họ Tô là anh trai của ông Lục, nhưng dù sao lớn tuổi như vậy, ông ta cũng không phải luôn đến thôn Đại Loan, lúc này ở trước mặt bí thư đại đội và đại đội trưởng người ta thật đúng là không vênh váo nổi.
Vì thế người nhà họ Tô gục đầu hút thuốc, xem bọn họ nói như thế nào.
Bà Lục và Lục Tâm Liên khóc liên tục, nói nhất định phải ở riêng, không thể ở cùng Lâm Uyển.
Bà Lục: “Nếu nhất định phải để tôi ở chung với cô ta, tôi sẽ đi chết, tôi một bó tuổi rồi không thể chịu cái khốn khổ này nữa.”
Sắc mặt của chị dâu cả và chị dâu hai Lục đều trắng bệch, các cô lập tức hiểu được ý của bà cụ, đòi chết đòi sống không phải vì đòi tiền, mà là muốn tách ra với vợ chồng chú ba.
Vậy chẳng phải bản thân sẽ ở với bà cụ ư? Chẳng phải bà cụ sẽ trút hết tức giận lên người mình?
Chị dâu cả Lục sợ tới mức thân thể run lên, thiếu chút nữa ngồi xuống đất.
Lâm Uyển đỡ cô ta một phen: “Chị dâu, nếu thật sự muốn ở riêng, vậy chắc chắn đều phải chia ra. Nếu chỉ tách em với anh ba, vậy không phải ở riêng đó là ghét bỏ chúng em là gánh nặng đuổi chúng em ra ngoài. Bà cụ có hiểu lầm với em, em cũng không có cách gì. Nếu ở riêng thì triệt để một chút, tất cả mọi người tách ra.”
Cô quay đầu nhìn về phía Lục Chính Đình ở một bên. Anh không nghe thấy, cũng lười nhìn người khác, tầm mắt vẫn luôn ở trên người Lâm Uyển. Đối với anh mà nói, chỉ cần Lâm Uyển không chịu thiệt thòi gì, anh dứt khoát không thốt ra lời nào, dù sao mình là kẻ điếc, có câm đi nữa cũng chẳng có gì không đúng.
Anh còn lôi kéo ống tay Lâm Uyển, kéo tay vịn xe lăn của mình qua một bên, để cô dựa vào ngồi nghỉ một chút.
Lúc này nhiều người, ghế chỉ đủ trưởng bối ngồi, tiểu bối đều đứng.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận