Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 97: Chu Triều Sinh

“Thật không thể tin được, con gái, con còn biết cưỡi ngựa nữa à?” mẹ Lâm nhanh chân bước tới đỡ tiểu Minh Quang xuống, bọn nhỏ cũng nhao nhao chạy tới.
Lâm Uyển nhảy xuống ngựa, cười nói: “Đây là ngựa của quân xuất ngũ, rất hiểu tính người, không có gì phải lo lắng cả.” cô buộc ngựa ở một cái cọc gỗ sau đó giúp mẹ trả tiền cho đám trẻ.
Mẹ Lâm nói với cô, cha Lâm đã vào bệnh viện trong thành phố, hôm qua còn gọi điện báo bình an về nhà.
Lâm Uyển hỏi thăm hai anh, anh cả Lâm Tuấn vẫn không thích nói chuyện như cũ nhưng thông qua ánh mắt khi anh ta nhìn Lâm Uyển và tiểu Minh Quang thì có thể đoán được anh ta đang rất vui.
Anh hai Lâm Tụ thì vui vẻ gọi tiểu Minh Quang qua chơi đùa, anh ta đưa cho tiểu Minh Quang một con heo nhỏ làm bằng bùn. Con heo này là do anh ta dùng nước và bùn trong sân làm khi không bị phát bệnh, làm xong thì đem chúng đi phơi nắng, nhưng sau khi phơi xong hầu hết đều bị hư hết rồi, chỉ còn một con này là lành lặn.
Tiểu Minh Quang lập tức nhìn con heo nhỏ kia đến không chớp mắt.
Lâm Uyển hỏi mẹ Lâm mấy ngày nay nhà bác cả Lâm có làm ra chuyện gì xấu không.
Mẹ Lâm: “Tay thằng ba bị gãy, việc hôn nhân cũng tan tành rồi. Bọn họ không dám bén mảng tới đây nữa, Cường Tử còn bảo người ta đặc biệt chú ý đến nơi này.”
Nghe mẹ nói thế, Lâm Uyển yên tâm hơn nhiều, Chu Tự Cường là người tốt, cô sẽ tìm cơ hội báo đáp anh ta.
Trò chuyện một lúc, Lâm Uyển để tiểu Minh Quang ở nhà chơi còn cô thì ra ngoài. Chu Tự Cường đi công xã không ở nhà nên cô tới đại đội, gặp được kế toán Lâm thì dừng lại chào hỏi sau đó lại đến phòng y tế.
Nếu cô đã quyết định sẽ làm chỗ dựa cho nhà mẹ thì đương nhiên cô sẽ không chỉ nói suông, cô cũng sẽ không hoàn toàn dựa vào Lục Chính Đình. Lục Chính Đình đã giúp cô mở ra cục diện hiện tại, những việc còn lại cô phải tự mình thực hiện. Bây giờ cô là bác sĩ còn có sự giúp đỡ của hệ thống nên đương nhiên cô muốn bắt đầu từ hướng này.
Bác sĩ thôn của Lâm Gia Câu tên là Chu Triều Sinh, anh ta và nguyên chủ rất không vừa mắt nhau.
Bởi vì lúc trước nguyên chủ từng nhờ quan hệ với đội trưởng Chu mà cùng học làm bác sĩ với anh ta, nhưng tư chất của cô bình thường lại không cần cù chăm chỉ, cuối cùng không nhưng không học được kỹ năng gì mà còn đổi được mấy đợt giễu cợt của Chu Triều Sinh. Cũng vì việc này, nguyên chủ phàn nàn với Chu Tự Cường rằng học y quá khó, cô không muốn học nữa, thế nên mấy hôm trước Chu Tự Cường đã rất kinh ngạc khi Lâm Uyển nói cô đang học y.
Theo Lâm Uyển thì bản lĩnh của cái người Chu Triều Sinh hoàn toàn chẳng ăn khớp gì với đánh giá của bản thân anh ta. Rõ ràng trình độ y thuật chỉ tương đương với một bác sĩ nghiệp dư nhưng lại tự xưng là bác sĩ thôn, còn nói khoác bản thân có y thuật tổ truyền, nghiên cứu hơn hai mươi năm, y thuật rất cao minh.
Chu Triều Sinh thấy cô tới thì có chút quái gở nói: “Ôi chao, bác sĩ Lâm về nhà mẹ đẻ à.”
Hai chữ bác sĩ như được gằn từ cổ họng, lúc anh ta biết chuyện Lâm Uyển thu thảo dược còn cảm thấy cô làm bộ làm tịch lừa người.
Lâm Uyển cũng không giận, dù sao cô học không thành thứ gì mới là người bị Chu Triều Sinh cười nhạo, còn cô của hiện tại rất chăm chỉ học hành, đương nhiên sẽ không sợ bị cười nhạo.
Bây giờ cũng chẳng có ai đến phòng y tế khám bệnh nên Chu Triều Sinh đang nhàn rỗi lại bắt đầu mở chế độ trào phúng với Lâm Uyển: “Nghe nói cô làm bác sĩ ở thôn Đại Loan? Đi cửa sau của ai đấy? Bây giờ tiền cô dùng để thu cỏ dại là của ai cho đấy? Chà chà, còn...”
“Bác sĩ Chu, anh mới ăn ô mai à?”
Chu Triều Sinh đang vui vẻ trào phúng thì bị cô cắt ngang, có chút ngỡ ngàng: “Ô mai gì?”
Lâm Uyển cười nói: “Không ăn sao chua thế?”
Bấy giờ Chu Triều Sinh mới nhận ra cô đang cười nhạo mình đố kỵ cô, anh ta trợn tròn mắt: “Tôi đố kỵ cô? Cô cũng xem trọng bản thân quá đấy, y thuật tổ truyền nhà cô là gì? Cô làm bác sĩ được bao nhiêu năm rồi?”
Một cái bao cỏ cũng muốn làm bác sĩ, chẳng phải là lang băm hại người sao? Lâm Uyển lúc trước ngay cả đo huyết áp cũng không biết giờ thoắt cái lại chuyển mình thành một bác sĩ giống anh ta, Chu Triều Sinh thực sự cảm thấy chua xót như uống phải giấm.
Gả cho Lục Chính Đình khiến cô một bước lên mây rồi? Sao cô lại không biết xấu hổ như vậy chứ!
Nhưng anh ta không thừa nhận.
Ai sẽ đố kị người không bằng mình?
Lâm Uyển: “Bác sĩ Chu, chẳng phải anh cũng là bác sĩ nhà tổ truyền lâu năm sao, tổ truyền nhà anh là tây y?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận