Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 565: Trở nên lười biếng

Hàng năm ông cụ Cố cũng sẽ dành thời gian đến ở vài lần, tuy rằng ông cụ lớn tuổi, nhưng bởi vì được Lâm Uyển trị chân, vả lại dựa theo phương thuốc của Lâm Uyển điều trị thân thể, thân thể xương cốt càng ngày càng khỏe mạnh cường tráng, cho nên chẳng những không có chính thức lui xuống, ngược lại lại được ủy thác trọng trách.
Tuy rằng là vì bồi dưỡng người nối nghiệp, nhưng cũng không thể tùy tâm sở dục buông bỏ công vụ.
Nhưng lòng ông ta vẫn chú ý siết sao Lục Minh Quang, cái gì cũng suy nghĩ trước thay cậu bé, Lâm Uyển cảm thấy cũng không thể lần nào cũng từ chối tâm ý của ông ta.
Lục Minh Quang nói: “Mẹ, hai người đều không đi, con không muốn tự mình đi.”
Nếu cha mẹ em trai đều đi, vậy cậu bé chắc chắn đi, nhưng bảo cậu bé tự mình đi, cậu bé không muốn.
Lục Nhất cũng nói: “Xa như vậy, không đi đâu.” Tới tới lui lui rất mệt! Anh trai không tiện trở về, cậu bé đi thăm anh lại càng không tiện. Nếu cha mẹ đi thăm, vậy không phải cậu bé không nhìn thấy cha mẹ sao? Không đi không đi không đi.
Lục Minh Quang cũng cười: “Đúng, không đi.”
Lâm Uyển giận dữ trừng Lục Nhất, thằng nhóc này tuổi nhỏ mà quỷ quái, lòng dạ lanh lợi hơn anh cậu bé.
Lục Minh Quang có chỉ số thông minh cao, học tập tốt, nhưng ở phương diện khác trong cuộc sống biểu hiện vẫn là một đứa nhỏ, dù sao mới 11 tuổi, còn nhỏ mà. Nhưng Lục Nhất không giống thế, thằng nhóc này hoàn toàn không giống trẻ con, luôn nói ngụy biện, biết nói chuyện hơn cả người lớn, bạn cũng không biết cậu bé làm sao có nhiều đạo lý như vậy.
Rõ ràng khi ba bốn tuổi còn lười mở miệng nói chuyện, ngoại trừ cha mẹ anh trai, ăn cơm đi ngủ, mặt khác nếu có thể không nói sẽ không nói, sợ mệt cái miệng nhỏ nhắn cao quý của cậu bé.
Bọn họ thu dọn một chút muốn đến nhà chị dâu cả chị dâu hai ăn bánh bao.
Bệnh viện xây dựng thêm, cái mới năm trước là một tòa thấp hai tầng mái ngói.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình được phân đến một tòa tiểu viện đơn, kèm theo sân trước sân sau, rất rộng rãi. Công nhân viên chức khác hai gia đình một tòa, chỉ có sân trước không có sân sau. Chị dâu cả và chị dâu hai Lục được chia một tòa, hai nhà ở một sân, quan hệ vẫn rất hòa thuận.
Nhưng anh cả Lục không dọn ra ngoài, anh ta vẫn ở cùng ông Lục, bà Lục. Bởi vì tay chân của bà Lục không quá nhanh nhẹn, cần người chăm sóc. Ông Lục lớn tuổi vả lại không biết nấu cơm, Lục Tâm Liên lại nhờ Lục Chính Kỳ giúp đỡ đến công xã Đại Thạch Kiều lăn lộn một công việc văn thư, cả ngày kiêu ngạo không nguyện ý về nhà.
Các anh em chị em dâu thương lượng một chút, bảo anh cả Lục chăm sóc hai người già, nhà chú hai, nhà chú ba, nhà chú tư gom tiền và lương thực cho bọn họ.
Chị dâu cả Lục vui vẻ không thôi, bởi vì cô ta phát hiện anh ta có một vài thói quen động tác càng ngày càng giống bà Lục, có đôi khi thình lình liếc mắt nhìn một cái bởi vì rất giống mà khiến cô ta vô cùng phiền chán.
Sắp xếp như vậy mọi người đều vui.
Cách tường đã ngửi thấy mùi bánh bao thơm ngào ngạt, cầm ở trong tay một cái bánh bao trắng trẻo mập mạp lớn chừng cái chén to.
Lâm Uyển liên lục khen làm rất thơm: “Bên trong còn có tôm nõn nữa, càng ngon.”
Chị dâu hai Lục thu thập một chậu mang sang, chị dâu cả Lục bưng một chén ngũ vị hương giã tỏi: “Nhúng ăn này, đều cố gắng ăn nhé, đảm bảo đủ.”
Lục Minh Quang: “Bác gái cả bác gái hai, tay nghề của mọi người lại tiến bộ, nhân bánh sắp vượt qua anh trai cháu nhồi rồi.”
Nấu ăn vượt qua Lục Minh Lương, đây là khích lệ cao nhất đối với Lục Minh Quang.
Lâm Uyển nhìn thấy Lục Nhất giơ một cái bánh bao to, vẫn không hạ miệng: “Tuấn Tuấn, con nghiên cứu cái gì vậy? Đây là bánh bao, không phải vũ trụ trong đầu con, không cần phân kỳ đối với nó.”
Lục Nhất thở dài một hơi, bánh bao này cũng thật lớn, đã lớn bằng mặt mình, cắn vào khá phiền toái.
Haiz, bác gái cả bác gái hai trở nên lười biếng rồi, gói bánh bao lớn như vậy, có thể làm được bao nhiêu cái chứ.
Lục Minh Thụy thấy, lấy qua tách thành hai nửa: “Tuấn Tuấn, em không dễ cắn, chia ra anh với em cùng ăn, đợi một lát chúng ta lại cùng ăn nữa.”
Cậu bé đưa cho Lục Nhất một nửa nhân to, mà trên mặt vỡ, không có chảy dầu ra, rất phù hợp với tâm tư của Lục Nhất.
“Cám ơn anh.” Lục Nhất nhận lấy, ăn đến nhã nhặn lịch sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận