Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 361: Giả bộ

Cô giúp Lục Bão Nhi châm cứu vào huyệt y phong và huyệt giáp xa, khiến cô bé cảm thấy nặng nề, căng cứng, sau đó dùng kim châm kích thích mạnh, đâm vào huyệt hợp cốc. Vì cô bé phát sốt nên phối hợp với huyệt khúc trì, sâu khoảng 5 phân đến một tấc, hiệu quả tốt. Cô phối thêm với phương thuốc hạ sốt, có rễ bản lam, sài hồ, bạc hà, cam thảo, hoa kim ngân vân vân, có một vài loại thuốc không phải là loài bản địa có trong trạm y tế, là cô nhờ Thẩm Phi mua ở ngoài về.
Chị dâu cả Lục sắc thuốc, bưng đến cho Lục Bão Nhi uống, cô ta nói: “Nếu con không muốn nhận mẹ là mẹ nữa thì sau này con đi theo bà nội đi.”
Lục Bão Nhi sững sờ, không chút suy nghĩ bật khóc: “Mẹ, con sai rồi, con không dám có lần sau nữa. Con muốn đi theo mẹ.”
“Con thực sự muốn đi theo mẹ?” Chị dâu cả Lục nhìn cô bé.
Lục Bão Nhi gật đầu, hôm nay mẹ thật đáng sợ, cô nhóc đã bị dọa sợ.
“Sau này đừng để mẹ thấy con xúm lại với bọn họ, càng đừng để mẹ thấy con làm việc xấu! Sau khi khỏi bệnh thì con và Quải Nhi cùng nhau nấu cơm.”
Lục Bão Nhi rất tủi thân nhưng vẫn gật đầu.
Chị dâu cả Lục lại nói: “Từ hôm nay trở đi mẹ gọi con là Đậu Hoa, không được gọi linh tinh nữa nhé.”
Cái gì mà Bão Nhi, Khiếm Nhi, Quải Nhi, mấy cái này để gọi người sao?
Lục Bão Nhi thút tha thút thít đồng ý.

Đã ba ngày rồi Lục Chính Kỳ chưa về nhà, cắm chốt trong đại đội giao lương thực mùa thu xong, cuối cùng anh ta cũng có thể về nhà.
Kết quả vừa về đến nhà đã thấy Giang Ánh Nguyệt đang nấu cơm, cha mẹ và em gái đều đang nằm trên giường, mẹ và em gái vừa khóc vừa kêu đau.
Anh ta kinh ngạc: “Chuyện gì thế này?”
Giang Ánh Nguyệt cười khổ, lắc đầu đáp: “Đánh nhau với chị dâu cả.”
Lục Chính Kỳ: “Chị dâu cả? Chia nhà rồi mà sao còn đánh nhau?” Nếu nói đánh nhau với Lâm Uyển thì còn được, sao lại đánh với chị dâu cả được? Hơn nữa lần trước chia nhà chị dâu cả chỉ đánh em gái thôi, không thể nào mà đánh mẹ chồng được.
Giang Ánh Nguyệt: “Em cũng không biết, bây giờ em cũng bắt đầu làm việc, chỉ ăn cơm mới về nhà. Hình như là vì con cái.”
Lục Chính Kỳ càng nghe càng thấy mơ hồ, nên đi hỏi mẹ và em gái, nhưng hai người đó chỉ biết mắng chị dâu cả Lục và Lâm Uyển.
Bà Lục: “Tất cả đều do con đàn bà xấu xa đó xúi giục nhà thằng cả.”
Lục Tâm Liên: “Vốn dĩ cô ta đã xấu xa rồi, trước đây bị anh cả chèn ép nên không thể hiện ra thôi. Bây giờ anh cả không có nhà nên cô ta hiện nguyên hình.”
Lục Chính Kỳ nghe xong vài chi tiết vặt vãnh rồi sắp xếp chúng lại với nhau. Hình như là vì Lâm Uyển cho mấy đứa trẻ đi học nhưng lại không cho Lục Bão Nhi đi, Lục Bão Nhi làm mình làm mẩy, chị dâu cả đánh con bé, mẹ anh ta ra mặt cho cháu gái, bảo Lục Bão Nhi đi đánh Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang một trận. Kết quả chị dâu Lục phát điên muốn giết mấy người đó.
Lục Chính Kỳ không muốn nghe lời của mỗi bọn họ nên đi tìm chị dâu hai để hỏi xem là chuyện gì.
Chị dâu hai cười khẩy: “Còn có thể là chuyện gì, chẳng phải bà ấy không muốn làm người sao, xúi giục Lục Bão Nhi đi đẩy Tiểu Minh Quang vào chuồng heo. Chú nói xem cái chuồng heo đó…”
“Không thể nào!” Lục Chính Kỳ không tin: “Mẹ không làm thế đâu, Lục Bão Nhi cũng không thể, nó chỉ là một đứa bé thôi mà.”
Chị dâu hai thấy thế thì chế giễu: “Chú không tin? Có phải chú đợi đến khi có tai họa xảy ra rồi mới tin không? Lúc đấy chẳng phải muộn rồi sao? Chị dâu ba của chú bảo mẹ chú đền mạng nhé? Chú không tin thì chú đi mà hỏi hàng xóm xung quanh xem có ai không biết?”
Lúc bọn họ đánh nhau thì vô tình làm lộ chuyện, mắng nhiếc nhau lẫn nhau, biết bao hàng xóm nghe thấy.
Lục Chính Kỳ vẫn không tin, mặc dù mẹ anh ta ăn nói không dễ nghe, nhưng tâm địa không như thế.
Chị dâu hai Lục: “Thôi bỏ đi, chú đến trạm y tế mà hỏi cháu gái chú đi, nhìn cho rõ lòng dạ xấu xa của bà ta.”
Mặc dù chị dâu hai Lục hận bà Lục đến tận xương tủy, nhưng lại không thể hận Lục Chính Kỳ. Dẫu sao anh ta đối xử với cô ta và chị dâu cả cũng không tồi, mỗi lần về nhà đều khuyên bà Lục gia hòa vạn sự hưng, chưa từng chỉ trích cô ta và chị dâu cả.
Ngoại trừ chuyện anh ta đào hôn, đối với anh ta, chị dâu hai cũng không có quá nhiều ý kiến, không muốn xé rách mặt với anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận