Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 292: Dùng thử 4

Bác sĩ Kim nhận được ánh mắt của Lâm Uyển, nở nụ cười bất đắc dĩ, búng ngón tay thu hút sự chú ý của hai đứa trẻ: “Đầu tiên, nếu như các cháu ăn quá mặn, dáng người sẽ không cao được.”
Dáng người có cao hay không cũng không liên quan mà nhỉ? Lục Minh Lương không cho là đúng, nhưng Tiểu Minh Quang thì lại thay đổi sắc mặt, gật đầu.
Bác sĩ Kim nói tiếp: “Nếu ăn quá mặn, đôi mắt cũng sẽ không tốt, nếu như không nhìn rõ thì phải làm sao?”
Lục Minh Lương: “Thật sao? Vậy không được, mắt không nhìn rõ thì khó chịu lắm!” Đánh muỗi, đánh ruồi bọ cũng không đánh được, mà tìm ve sầu rùa cũng không nhìn thấy, xuống sông bắt cá cũng không bắt được!
Được rồi, vì đôi mắt không thể ăn nhiều dưa muối như vậy.
Lâm Uyển dựng ngón cái với bác sĩ Kim, quả nhiên là người am hiểu lừa trẻ con.
Trong thôn có trẻ con không nghe lời, người lớn sẽ lấy bác sĩ Kim ra để dọa tụi nhỏ, nói gì mà “không đắp chăn nếu như bị lạnh, sẽ phải nhờ bác sĩ Kim tiêm cho con, mũi kim cực to đâm vào mông con” “nếu như con không nghe lời, mắc bệnh rồi, thì phải kêu bác sĩ Kim dùng đao to lấy máu cho con, có sợ không?”
Chia buồn một một giây cho danh dự của bản thân, bác sĩ Kim quyết định ăn nhiều tương hầm thay hai đứa trẻ một chút, thật sự rất thơm.
Ăn cơm xong, nói chuyện vài câu, Lâm Uyển kêu hai đứa trẻ về nhà ngủ.
Bác sĩ Kim liếc mắt nhìn cô và Lục Chính Đình, cười như không cười: “Kêu hai đứa nó ngủ ở chỗ tôi cũng được, dù sao giường cũng to như vậy.”
Lục Minh Lương: “Bác sĩ Kim sẽ kể chuyện cho tụi cháu sao?” Thím ba không ở nhà, mẹ cậu bé và thím hai không biết kể chuyện, mà kể cũng không thú vị, nên cậu bé muốn nghe thím ba kể chuyện.
Bác sĩ Kim: “Cái này, cũng biết một chút.”
Lục Minh Lương kích động, kéo Tiểu Minh Quang: “Em trai, buổi tối ngủ chung với bác sĩ Kim đi.”
Cậu bé nghe thấy mẹ và thím hai nói phải kêu cậu bé và Tiểu Minh Quang ngủ ở nhà nhiều hơn, để hai người thím ba và chú ba ngủ chung, hình như nói gì mà em trai nhỏ và em gái nhỏ, cậu bé không hiểu ý nghĩa gì, nhưng cậu bé nhớ phải để chú ba và thím ba ở chung, bà ngoại cũng nói thế.
Tiểu Minh Quang quay đầu nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình, cậu bé có hơi nhớ mẹ mà.
Lục Chính Đình nhìn ánh mắt mang theo vẻ quyến luyến của đứa trẻ, anh nở nụ cười, ôm cậu bé lên đặt lên đùi mình: “Tối nay ngủ với cha mẹ đi, ngày mai lại tìm bác sĩ Kim.”
Đôi mắt của Tiểu Minh Quang lập tức sáng ngời, nghiêng người giúp anh đẩy xe lăn, Lục Minh Lương ở phía sau cũng đẩy giúp.
Lâm Uyển tạm biệt bác sĩ Kim, mang theo nửa thùng nước ấm về rửa mặt.
Đợi Lâm Uyển và hai đứa trẻ rửa xong, cô dỗ bọn trẻ đi ngủ trước. Lâm Uyển đã kể chuyện mà bà ngoại từng kể cho bọn trẻ nghe, rồi lại kể chuyện mà hồi nhỏ mình đã từng đọc, không đủ để kể thì bịa ra.
Ban ngày đám trẻ mệt mỏi, nên lúc này rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lâm Uyển đắp chăn kỹ cho bọn trẻ, sau đó lấy bộ chân ra khỏi hệ thống.
Thật sự không khác tổ thủ công làm, hình dạng giống nhau, màu sắc cũng khá tương tự, nhưng chất liệu lại không có ở thời điểm hiện tại, bằng không cũng sẽ không tốn hết toàn bộ y đức như vậy.
Nguyên liệu này còn tốt hơn nguyên liệu làm các thiết bị như hòm thuốc, dao phẫu thuật, kéo mà Tiểu Cửu làm cho cô, sờ lên có một loại cảm giác rất kì lạ, như thể có từ trường hơi mỏng chảy qua.
Đây cũng là lý do khi Lâm Uyển chẩn đoán đến một mức độ nhất định dưới sự hỗ trợ của hệ thống, có thể sờ được “khí” của mạch đập rất nhỏ, bằng không cũng sẽ không nhạy cảm như vậy.
Đợi Lục Chính Đình đi từ bên ngoài vào, anh đã nhìn thấy Lâm Uyển đang bày đôi chân giả đó, anh đã nhìn thấy rất nhiều kim loại, thậm chí là loại thép tốt nhất, nhưng thứ ở trước mắt lại có một loại cảm giác không nhìn thấu được.
Trong lòng anh rất ngạc nhiên.
Lâm Uyển gọi anh: “Mau tới thử đi.”
Lục Chính Đình ngồi trên giường đất, chân đặt thẳng, muốn mang cái đó vào.
Lâm Uyển nghe 999 vẫn đang “tu tiên” nhỏ giọng nhắc nhở cô: “Phải dán vào người mới có tác dụng.”
Trong đầu Lâm Uyển cũng trao đổi với nó: “Anh ấy không nghe được, ngươi không cần phải làm như trộm thế, trực tiếp dán i vào người liệu có mài mòn da không?”
“Chắc chắn sẽ không! Đây chính là sản phẩm của hệ thống cool ngầu chói mắt điên cuồng lợi hại siêu vô địch vũ trụ!”
Lâm Uyển: “Đừng ngứa da.”
Cô kêu Lục Chính Đình cởi quần.
Lục Chính Đình chỉ đành lại lặng lẽ cởi cái quần đã gắng sức mặc lên sau khi tắm xong xuống, cũng may bên trong anh còn mặc một cái quần đùi vải bông đi ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận