Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính
Chương 255: Khám bệnh tại nhà 1
Tiểu Minh Quang ôm lấy cổ anh, tiến lên hôn một ngụm trên gương mặt anh, sau đó mới đi xuống.
Chu Tự Cường kêu: “Ai, cháu ngoại trai, còn chú thì sao?”
Tiểu Minh Quang lập tức lôi kéo Lục Minh Lương chạy đi.
Chu Tự Cường nói với Lục Chính Đình: “Người không biết, còn tưởng rằng là con ruột của cậu đấy.”
Lục Chính Đình cười nhẹ, không nói lời nào.
Chu Tự Cường nhìn anh, bởi vì biểu hiện của Lục Chính Đình không có gì khác thường, anh ta luôn quên rằng đối phương không nghe thấy.
Lâm Uyển thấy chị dâu cả co quắp bất an, bèn dẫn cô ta vào phòng y tế, cho cô ta xem nơi có thể thu được thảo dược, phần lớn cô ta đều biết.
Xử lý cũng đơn giản, có rửa sạch phơi khô, có cắt miếng, có cần sấy khô vân vân.
Lâm Uyển còn bảo cô ta học cách viết tên của thảo dược thường dùng.
Thật ra chị dâu cả Lục từng học ở trường tư của thôn hai năm, ngay từ đầu có ba đứa con gái, đợi đến khi lớp ba chỉ còn lại một mình cô ta. Cô ta lại thẹn thùng, bọn con trai còn trêu cợt con gái, cho nên cô ta không chịu đi nữa.
Nhưng khi đó đọc sách học hành vững chắc, hai năm cũng có thể học không ít, cho nên cô ta cũng không phải chưa từng học như Lục Tâm Liên nói.
Nếu người lớn chưa từng học hành sẽ không dễ dàng, có nền tảng biết chữ tương đối mà nói khá đơn giản.
Chị dâu cả Lục thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, đương nhiên là tích cực chủ động.
Lâm Uyển dặn dò một chút để chị dâu cả quen thuộc công việc, cô trở về nói chuyện với mẹ Lâm.
Từ thôn Đại Loan quay về Lâm Gia Câu cũng cần chút thời gian, trong nhà còn có hai người anh trai phải chăm sóc, hơn nữa bây giờ Chu Tự Cường phụ trách công tác vận chuyển hàng hóa của đại đội, Lâm Uyển cũng không ở lại lâu với bọn họ.
Lục Minh Lương vẫn không yên tâm mẹ cậu bé.
Lâm Uyển cười nói: “Cha cháu đi ra ngoài làm việc rồi. Mẹ cháu có thím với thím hai bảo vệ, ai cũng không dám đánh chị ấy, cháu không cần lo lắng.” Cô lại nói với tiểu Minh Quang: “Không phải cha mẹ không muốn dẫn các con, là trong nhà mới vừa ở riêng nên rất nhiều chuyện, thoáng cái hết bận ngay. Các con đến nhà ngoại ở vài ngày, sau này cha mẹ sẽ đi đón các con, được không?”
Tiểu Minh Quang gật đầu, ngoan ngoãn cực kỳ.
Lục Minh Lương cuộn nắm tay nhỏ: “Thím ba, cháu sẽ nhanh lớn lên, sau này cháu bảo vệ mọi người.”
Lâm Uyển cười cười: “Thím rất chờ mong.”
Sau khi đưa tiễn đám người mẹ Lâm về, bọn họ người nào bận việc của người nấy.
Lâm Uyển đang tiếp nhập hệ thống mô phỏng Kim Khâu Bát Ế, chợt nghe bên ngoài có người kêu: “Bác sĩ Kim, đến khám bệnh tại nhà, đến khám bệnh tại nhà!”
Bác sĩ Kim đang ở rửa kim tiêm chữa bệnh dụng cụ, tiến hành khử trùng.
Lúc này chẳng những dược phẩm thiếu chủng loại ít, dụng cụ chữa bệnh cũng túng thiếu, kim tiêm đều sử dụng nhiều lần.
Anh ta cũng không ngẩng đầu lên: “Phí đăng ký đến khám bệnh tại nhà là một hào.”
Lục Bão Nhi: “Thím ba cháu là bác sĩ, cô út nói không cần. Bà cháu không khỏe, bác sĩ chú đi khám thử đi.” Nói xong, cô bé lại tìm Lâm Uyển, kêu: “Thím ba, bà cháu không khỏe, bảo thím với mẹ cháu qua hầu hạ.”
Bác sĩ Kim giương mắt nhìn cô bé: “Cô bé, từ hầu hạ này không được nói lung tung. Chỉ có địa chủ nhà tư bản mới bảo dân chúng nghèo khổ hầu hạ bọn họ. Về sau không được nói, sẽ phạm tội.”
Lục Bão Nhi lợi hại với em trai em gái, với người lớn thì đương nhiên không dám, hơn nữa còn là cán bộ đại đội.
Cô bé lập tức ngoan ngoãn nói vâng.
Bác sĩ Kim lại nói: “Bác sĩ Lâm vì dân phục vụ, không thể đi chăm sóc riêng người nào.”
Lục Bão Nhi lại nói vâng.
Lúc này bác sĩ Kim mới nói: “Phí đăng ký một hào, ai cũng không tránh được. Cho dù là cha mẹ ruột của bác sĩ Lâm khám bệnh, cũng phải có phí đăng ký giống thế.”
Lục Bão Nhi lại chạy về nhà đòi tiền.
Qua một hồi lâu cô bé cầm một hào tiền trở về, bảo bác sĩ Kim đến khám bệnh tại nhà.
Bác sĩ Kim đóng hòm thuốc lại đeo lên vai, nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, đi cùng đi.”
Lâm Uyển đang luyện tập đến thời điểm quan trọng, cô ừ một tiếng lại không lập tức nhích người.
Bác sĩ Kim cũng không thúc giục, đeo hòm thuốc đứng ở cửa chờ cô.
Lục Bão Nhi ngược lại không vui ý : “Thím ba, thím rề rà cái gì vậy?”
Bác sĩ Kim cúi đầu nhìn cô bé: “Một cô bé như cháu học đâu ra cái thói như vậy?”
Lục Bão Nhi chu miệng: “Người nhà của cháu tỏ rõ với những người con dâu vô cùng xấu xa, đều phải điều giáo thật tốt, nhất là thím ấy.” Cô bé vươn tay chỉ vào Lâm Uyển.
Bác sĩ Kim nhíu mày: “À.” Anh ta nói với Lục Bão Nhi: “Mẹ cháu ở phía sau, gọi lên đi cùng đi.”
Lục Bão Nhi chạy đi gọi chị dâu cả Lục: “Mẹ trốn ở chỗ này làm gì vậy, buổi trưa chúng con cũng không có ai nấu cơm cho!”
Chị dâu cả Lục ở phía sau phòng y tế làm việc rất chuyên tâm, trước đó Lục Bão Nhi đến cô ta cũng không có nghe thấy, lúc này tới trước mặt rồi mới ngẩng đầu.
“Không ai nấu cơm? Vậy con có ăn cơm không?”
Lục Bão Nhi tức giận nói: “Bà nội bị đau thắt lưng còn phải nấu, bảo mẹ về nhà… Chăm sóc.”
Chị dâu cả Lục không nói chuyện, ngược lại cũng đứng dậy đi theo.
Lâm Uyển đã đi ra, cô cầm một cọng dây thừng, còn cầm hai cây gậy rắn chắc.
Lục Bão Nhi nhìn thấy có hơi run rẩy, dịch cẳng chân nhỏ lui về sau chạy về nhau báo tin.
Chờ ba người Lâm Uyển đi qua, thì thấy bà Lục ghé vào trên giường liên tục rên rỉ, Lục Tâm Liên ở một bên hầu hạ, hai mẹ con tỏ vẻ thê thảm đáng thương.
Buổi trưa cũng không thể không ăn cơm, bà Lục chỉ có thể nhịn cơn đau thắt lưng đứng lên làm. Bao nhiêu ngày bà ta không có làm việc rồi, chậu sành trong nhà lại nặng, hơn nữa bột với nước đó càng quá sức.
Cho nên, lần này, bà Lục thật sự đau thắt lưng.
Bác sĩ Kim nâng mắt kính, ho khan một tiếng, thiếu chút nữa không nhịn được cười ra tiếng. Anh ta quay đầu nhìn Lâm Uyển, ai nói chị dâu cả cô yếu đuối, cô nhìn mẹ chồng với cô út bị đánh kìa.
Lâm Uyển: Con thỏ nóng nảy còn cắn người, người thành thật liều mạng anh có sợ không?
“Bác sĩ, mau tới khám cho mẹ tôi.” Lục Tâm Liên hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lâm Uyển và chị dâu cả Lục, mời bác sĩ Kim đi qua.
Bác sĩ Kim đứng ở trước giường, ý bảo bà Lục di chuyển lại đây một chút.
Bà Lục ai nha ai nha không động đậy : “Ai nha… Bác sĩ ơi…Tôi, bà già như tôi… Đau. Cậu, cậu thứ lỗi, thất lễ thất lễ rồi.”
Bác sĩ Kim vươn tay đè thắt lưng, cột sống của bà ta, bảo bà ta làm mấy động tác.
Mặc kệ anh ta bảo làm gì, bà Lục cũng là bộ dạng không động đậy.
Bác sĩ Kim quay đầu lại nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, cô tới thử xem.”
Đau thắt lưng, bong gân hoặc là bị thương xương cốt, cái này ở trung y cũng có khoa chấn thương tương ứng.
Ở nông thôn các xã viên làm việc cả ngày, thương gân động cốt đó là chuyện thường, bác sĩ chân trần nhất định phải học.
Lâm Uyển cũng hiểu biết, cô liên hệ với 999, sau đó bắt đầu sờ thắt lưng của bà Lục.
Một chút bệnh cũng không có.
Cô hô nhỏ một tiếng: “Bác sĩ Kim, có hơi nghiêm trọng, tôi vuốt thắt lưng phát hiện một chỗ lồi ra sai vị trí.”
Bác sĩ Kim gật đầu: “Tuổi già xương cốt giòn, không cẩn thận té ngã rất dễ gãy xương. Bác gái không gãy xương chỉ là sai vị trí, khá may mắn. Bác sĩ Lâm cảm thấy phải chữa như thế nào?”
Chị dâu cả Lục rất chột dạ, cảm thấy là một cú thụi bằng cùi chỏ đó của cô ta khiến bà cụ té ngã.
Lâm Uyển: “Không cần đưa đến bệnh viện huyện, nắn lại xương là được.”
Cô bảo bà Lục ngồi xuống, nhờ bác sĩ Kim bó xương.
Bác sĩ có kinh nghiệm bẻ khớp, tay sờ một cái là biết chuyện thế nào, bảo người bệnh ngồi, anh ta vừa nói chuyện, vừa sờ trên lưng, sau đó một tay vặn bả vai một tay đẩy thắt lưng: “Rắc” một tiếng thì ổn.
Bác sĩ Kim không lợi hại như vậy, nhưng xem như một bác sĩ chân trần toàn năng, vẫn phải có xem qua.
Anh ta nắn xương cho bà Lục, đau đến mức bà Lục á một tiếng.
Lâm Uyển nhân cơ hội nói: “Vẫn phải củng cố một chút.”
Cô bảo chị dâu cả Lục hỗ trợ, trực tiếp gập hai cái đùi của bà Lục hướng lên, dùng dây thừng trực tiếp trói vào cây gậy, rồi vặn hai cánh tay ra sau, treo lại giống như vậy.
Tư thế như vậy, bà Lục phải ngửa đầu, sau đó cong thân thể, không bao lâu đã mệt không chịu nổi.
Lục Tâm Liên: “Cô làm gì vậy?”
Bà Lục cũng ai nha ai nha.
Lâm Uyển nghiêm túc nói: “Nắn xương phải định vị củng cố một chút, giống với nguyên tắc gãy tay phải bó xương treo lên vậy.”
Bác sĩ Kim: “…” Nói rất có lý, thật có lỗi tôi cười một lát trước đã.
Chị dâu cả Lục thấy Lâm Uyển đem bà Lục đùa nghịch thành tư thế như vậy, có ngốc cũng biết bên trong có ẩn giấu gì đó. Ban đầu cô ta còn chột dạ bởi vì mình làm trẹo cánh tay của bà cụ, lúc này nhìn thấy Lâm Uyển như vậy, cô ta lập tức an tâm.
Nhìn bác sĩ Lâm người ta kìa!
Trước khi đi bác sĩ Kim dặn dò Lục Tâm Liên: “Bảo bà cụ dưỡng cho tốt, đừng nấu cơm làm việc nặng nhọc nữa. Mặt khác, buộc nửa giờ, ừ…” Trong nhà cũng không có đồng hồ, nửa giờ là bao nhiêu đương nhiên không nhắm chừng chính xác được, anh ta nói: “Cho bà cụ uống chén nước, nếu bà ta muốn tiểu tiện thì cởi ra cho bà ta.”
Lục Tâm Liên và bà Lục vội vàng đồng ý.
Lâm Uyển nói với Lục Tâm Liên: “Phí đăng ký một hào, phí đến khám bệnh tại nhà hai hào.”
Ba người lại đây “Hầu hạ” các người, cô cho là rẻ như vậy sao?
Lục Tâm Liên: “Lại không lấy thuốc!”
Lâm Uyển: “Phí phẫu thuật hiểu không? Cô đến chỗ bác sĩ chỉnh xương, người ta nắn xương cho cô, làm không công à?”
Lục Tâm Liên cắn răng, cầm hai hào tiền đưa Lâm Uyển.
Lâm Uyển lại dặn dò nói: “Dây thừng với gậy gộc phải trả lại cho phòng y tế, người khác nắn xương vẫn phải sử dụng đấy.”
Nói xong cô thì gọi chị dâu cả đi cùng với bác sĩ Kim.
Chờ bọn họ đi rồi Lục Tâm Liên mới nhớ tới, hô: “Tôn Phượng Tiên, cô không ở lại hầu hạ sao?”
Chị dâu cả Lục làm bộ không nghe thấy, đi theo Lâm Uyển và bác sĩ Kim cùng trở về phòng y tế.
Cô ta cảm thấy càng ngày càng can đảm, hai mẹ con đó ức hiếp cô ta rất giỏi, nhưng đối mặt với bác sĩ Kim và Lâm Uyển, có khác gì kẻ khiếp nhược không?
Cái này chỉ có thể chứng minh một vấn đề: Trước kia cô ta lại càng là kẻ khiếp nhược! Chỉ cần cô ta không hèn nhát như thế, thì hai mẹ con đó cũng không thể ức hiếp cô ta nữa!
Lục Tâm Liên cho bà Lục uống nước, còn hỏi: “Thắt lưng của mẹ thật sự không có việc gì chứ.”
Bà Lục: “Trái lại không hề đau.”
Lúc trước bà ta không đi nhà vệ sinh, lúc này lại uống một chén nước, chưa được bao lâu đã muốn đi tiểu.
Lục Tâm Liên: “Mẹ nhịn một chút, lỡ như thời gian chưa tới xương cốt không cố định xong thì làm sao bây giờ?”
Kết quả thật sự không nín được cô ta mới tháo ra cho bà Lục, cả người bà Lục đau nhức khó chịu giống như bị tháo vụn ra lại trang bị vật nặng lên.
Dù sao thắt lưng lại ổn rồi.
Bà ta nói: “Con gái, bác sĩ Kim là người không tệ. Mẹ thấy không thì con cũng làm bác sĩ?”
Lục Tâm Liên có hơi động tâm, lại sầu muộn chuyện buổi tối nấu cơm, mẹ không thể di chuyển, không phải để cô ta làm chứ?
Chờ Lâm Uyển bọn họ trở lại phòng y tế, mỗi người tiếp tục bận việc của mình.
Lâm Uyển đang chế thuốc, Tống Tiểu Lỵ và Tống Tiểu Ngưu chạy qua.
Tống Tiểu Lỵ: “Bác sĩ Lâm, cha cháu ngứa chết rồi, bảo cô lấy thuốc uống hoặc thoa cho ông ấy.”
Lâm Uyển: “Cháu bảo ông ấy đến khám đi, không thấy người bệnh, cũng không thể tùy tiện kê thuốc.”
Tống Tiểu Lỵ có hơi khó xử, đứng ở đó không biết nói cái gì cho phải.
Tống Tiểu Ngưu nói: “Chú cháu luyến tiếc năm công điểm phí đăng ký, ha ha ha.”
Lúc trước Tống Tiểu Lỵ và Tống Tiểu Ngưu cùng phát bệnh sốt rét, sau đó Lâm Uyển và bác sĩ Kim kiên trì đưa bọn họ đến bệnh viện không, hai đứa nhỏ đều vui vẻ trở về.
Người nhà Tống Tiểu Ngưu cố ý đến cảm ơn, còn chủ động nộp phí thuốc.
Cha mẹ của Tống Tiểu Lỵ cô bé chẳng những không chịu nộp phí thuốc, còn oán trách hai bác sĩ tự chủ trương để bọn họ tiêu tiền lung tung.
Mẹ Tống Tiểu Lỵ nói cái gì mà “Một con nhóc, nếu ông trời thưởng cho số mạng thể nào cũng không chết được, nếu không thưởng cho, kim chi ngọc diệp cũng chết”, nghe những lời vô liêm sỉ đó.
Vốn Lâm Uyển nghĩ rằng kinh tế của bọn họ khó khăn, không ăn nổi cơm, sau đó hỏi lại không có chuyện đó. Nhà bọn họ ở trong thôn không tính là kém, dù sao vợ chồng có năng lực, ít ăn kiệm dùng, đứa nhỏ cũng không đến trường, mỗi người đều nghe lời chịu khó, gia đình kiếm không ít công điểm.
Nói trắng ra là, chính là nghĩ rằng lãng phí mà thôi.
Đối với người như thế, từ trước đến nay bác sĩ Kim không khách khí, phải nộp phí thuốc, nếu không nhà mấy người dựa vào cái gì muốn lấy một phân tiền thuốc từ phòng y tế, cuối năm đại đội tính sổ sách còn phải chịu nợ để trợ cấp cho phòng y tế.
Bởi vì chuyện này, vợ chồng Tống Hòa Bình có ý kiến rất lớn với phòng y tế.
Lâm Uyển không cho lấy thuốc, Tống Tiểu Lỵ không có cách nào, bèn cùng Tiểu Ngưu chạy về nhà nói.
Không bao lâu, Lâm Uyển nhìn thấy Tống Hòa Bình để trần cánh tay bước lại đây.
Anh ta tức giận nói: “Tôi nói bác sĩ mấy người làm sao thế, ngứa chết rồi, còn bận rộn làm việc nữa, nhanh chóng lấy thuốc ra bôi đi.”
Lâm Uyển cũng không chiều ông ta: “Anh ngứa, không khám sao biết vì sao ngứa? Rốt cuộc là bệnh mẩn ngứa hay là bệnh mề đay hay là mẫn cảm hay là viêm da viêm? Anh cho là hắt xì đều là bị cảm sao?”
Tống Hòa Bình bị cô trách móc có chút nghẹn lời, không biết đáp lời như thế nào, chỉ phải nói: “Dù sao chỉ ngứa thôi, cho cho ít thuốc bôi, gãi rách da cũng không hết ngứa.”
Ông ta chỉ vào hai chân của mình.
Lâm Uyển nhìn một hồi, thì thấy một đống sởi trên đùi ông ta, rất nhiều chỗ đều gãi rách da kết vảy chảy nước vàng.
Lâm Uyển hỏi ông ta mấy vấn đề, thời gian lần đầu tiên phát tác, đi đâu vân vân.
Tống Hòa Bình nhớ cực kỳ rõ: “Chính là hôm trước, do đến vùng trũng ở phía sau sườn núi gặt cao lương. Trong ruộng có cỏ ai biết có phải côn trùng gì cắn hay không. Trở về thì ngứa, vừa ngứa thì nổi mẩn, kết quả càng gãi càng to, ngứa chết người. Tôi dùng dấm chua với rượu bôi, lúc ngủ biến mất rồi, nào biết rằng ngày hôm sau lại nổi, ngứa kinh khủng hơn, gãi rách da chảy máu cũng không tốt.”
Mảnh ruộng đó địa thế thấp trũng, dễ sinh sôi ra các loại côn trùng. Thân thể khó dị ứng hoặc là sức miễn dịch cao vẫn không sao cả, một khi sức miễn dịch thấp lại dễ dị ứng, cũng rất dễ trúng chiêu.
Lâm Uyển hỏi: “Những người khác đi cùng với anh, có loại tình huống này không?”
Tống Hòa Bình nói: “Có, nhưng bọn họ không sao cả, có nổi mụn ngày hôm sau đã xẹp ngay, chỉ tôi xui xẻo càng ngày càng nghiêm trọng. Thật sự là đều thấy tôi dễ bắt nạt mà!” Ông ta tức giận nói.
Bác sĩ Kim nghe thấy lại đây nhìn một hồi: “Đây là mẫn cảm với chất độc của côn trùng dẫn đến bệnh mề đay. Không thể gãi.”
Tống Hòa Bình mở to hai mắt nhìn: “Không thể gãi? Ngứa đến mức hận không thể lột da ra, cậu nói không thể gãi à? Không tin cậu thử xem. Tôi dùng dấm chua chà xát lại dùng rượu chà xát, toàn bộ không có tác dụng! Mau đưa ít thuốc bôi đi.”
Uống hoặc là tiêm thuốc hết mẫn cảm vào, bây giờ phòng y tế không có, bác sĩ Kim cũng không có cách nào. Hơn nữa nếu tìm không thấy nguyên nhân mẫn cảm, thuốc hết mãn cảm ấy cũng không nhất định đúng bệnh, dù sao thể chất của mọi người khác nhau.
Loại chuyện này bác sĩ Kim thấy nhiều rồi.
Tống Hòa Bình bảo Lâm Uyển kê thuốc: “Rửa cũng được.”
Lâm Uyển: “Thuốc rửa cũng không nhanh như vậy, ít nhất phải ba năm lần mới thấy hiệu quả. Anh nghiêm trọng như vậy, tôi châm cứu áp chế một chút cho anh trước.”
Tống Hòa Bình vừa nghe có thể nhanh chóng hết ngứa, lập tức lộ ra vẻ mặt hồ nghi: “Bác sĩ Lâm, cô cũng đừng lừa dối người ta.”
Ông ta nhìn chằm chằm Lâm Uyển, cảm thấy cô đang lừa dối mình muốn kiếm tiền của mình, dù sao chuyện lúc trước con gái phát bệnh sốt rét, ông ta với vợ không đồng ý, Lâm Uyển và bác sĩ Kim lại đưa đi bệnh viện.
Bây giờ mình đưa lên cửa, cô còn không làm thịt mình sao?
Lâm Uyển nhìn dáng vẻ không chịu phối hợp của ông ta: “Sao hả, không ngứa nữa? Không ngứa thì trở về đi.”
Tống Hòa Bình đương nhiên không chịu, lúc này trở về, nếu ngứa nữa vậy có thể lấy mạng đó. Ông ta nhìn Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, bao nhiêu tiền?”
Lâm Uyển mỉm cười: “Bao nhiêu tiền anh sẽ không trị? Một người dị ứng cấp tính như anh tôi còn có thể làm cho anh tán gia bại sản sao?”
Tống Hòa Bình bỗng chốc có chút xấu hổ, lúc trước vợ ông ta chính là nói phòng y tế muốn mượn con nhóc thối kia để bọn họ táng gia bại sản.
Lâm Uyển bảo ông ta đến chỗ bồn nước rửa cánh tay, cẳng chân một chút.
Tống Hòa Bình rửa trở về, thái độ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều.
Lâm Uyển bảo ông ta nằm ở trên giường khám bệnh, trước tiên cầm rượu sát trùng khử trùng mấy huyệt vị cho ông ta, sau đó mở ra bọc kim.
Bác sĩ Kim tò mò, bèn đi qua xem.
Lâm Uyển vừa châm vừa giảng bí quyết quan trọng của châm cứu cho bác sĩ Kim, cùng với thủ pháp hạ châm, cảm giác, thủ pháp vào châm sau đó vân vân.
“Chúng ta có thể châm chủ huyệt Khúc Trì và Túc Tam Lý, lại phối với Huyết Hải, Tam Âm Giao với Hợp Cốc.” Chờ khi châm Huyết Hải bác sĩ Kim thấy cô đổi một loại châm, dài hơn 2 tấc, lúc hạ châm đầu châm nghiêng lên.
Huyệt Huyết Hải ở phía dưới rốn chỗ bụng dưới.
Tống Hòa Bình lập tức xấu hổ ngượng ngùng, cả người lập tức căng thẳng.
Lâm Uyển: “Tôi nói anh thả lỏng đi, anh căng chặt như vậy lát nữa châm sẽ gãy đó.”
Châm bây giờ cô dùng chính là của phòng y tế mua từ bệnh viện huyện, không phải hệ thống phân phối cho cô, châm mà hệ thống phân phối cô đều giữ lại sử dụng cho chữa trị khó khăn.
Tống Hòa Bình lập tức không dám động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận