Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 370: Bị bệnh

Ở trạm y tế sớm đã có bếp lò, thường ngày thì dùng đun nước nóng, bếp lò có thể vùi khoai lang, khoai tây, hạt dẻ, lạc thậm chí là đậu tương. Dù sao đại đội cũng rất rộng lượng với trạm y tế, có cái gì cũng muốn tặng cho một chút.
Hiện tại các xã viên thảnh thơi nhưng mà trạm y tế lại bận rộn vô cùng.
Từ sau khi kỹ thuật Kim Châm Bát Ế của Lâm Uyển được bác sĩ ở bệnh viện huyện để ý, bệnh viện huyện, ngành y tế hội ủy ban cách mạng huyện giúp đỡ cho cô rất nhiều, xin cấp các công cụ cần thiết cho sản khoa và phụ khoa như kính nội soi, forceps đỡ đẻ đều có cả. Những thứ khác như thuốc tê và một vài loại thuốc cũng có thể xin cấp. Hiện tại trạm y tế đại đội Ngũ Liễu là một cái phòng khám nhỏ, có thể làm không ít các cuộc phẫu thuật nhỏ, điều thuận lợi hơn hết là gần với các xã viên, cũng giảm bớt rất nhiều áp lực cho bệnh viện công xã.
Mà từ khi Lâm Uyển tiến vào hệ thống phục hồi chức năng, bản thân không quản ngại ngày đêm dành thời gian rảnh để học. Học được rồi thì dạy cho bác sĩ Kim một chút, bảo anh ta phụ trách công tác phục hồi chức năng thường ngày của các xã viên.
Không quan tâm là trước đây bị gãy xương hay là bị thương nặng, cơ bắp lao lực mà hao tổn, hiện tại đều có thể đến trạm y tế kiểm tra, mát xa, châm cứu và dán cao dán, cộng thêm vận động phục hồi những chỗ đau.
Bên dưới đại đội Ngũ Liễu có năm thôn, nhiều xã viên, người bệnh cũng nhiều, nhưng lại không có đủ bác sĩ, Lâm Uyển bèn bảo bác sĩ Kim tận dụng những thanh niên tri thức.
Hai người Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành không đủ nên phải chọn thêm những thanh niên tri thức có thể chịu được học tập vất vả đến giúp đỡ.
Có lúc bận đến nỗi uống một ngụm nước cũng không có thời gian. Cả ngày đứng trong trạm y tế khiến cho Tôn Húc Thành trốn đi mà lau nước mắt, xúi Hồ Hướng Dương quay về huyện.
Hồ Hướng Dương mắng cho anh ta một trận, người ta là thanh niên tri thức nữ mà còn chịu được, chẳng lẽ bọn họ lại không kiên trì được?
Hơn nữa, bác sĩ Lâm luôn bận rộn như vậy, lẽ nào để cô ấy coi thường sao?
Mặc dù mệt, nhưng chỉ cần cố gắng, bọn họ sẽ tiến bộ vô cùng lớn.
Có bọn họ phụ trách xã viên nam, Lâm Uyển có thể dẫn dắt thực tập sinh nữ phụ trách các công việc chăm sóc bệnh nhân nữ.
Hiện tại đang tuyên truyền phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời, phụ nữ và đàn ông đều giống nhau, cùng tham gia lao động, thu hoạch mùa màng, gánh nặng, cày bừa, đào mương, đều có bóng dáng của bọn họ. Nếu là bình thường thì còn tốt, nhưng nếu mang thai, hay vừa mới sinh con không lâu cũng đi, vậy chắc chắn có rắc rối. Cho dù may mắn lúc đó không xảy ra chuyện gì, nhưng hiểm họa ngầm cũng sẽ lưu lại trong cơ thể họ, đợi đến lúc suy nhược mới khiến bọn họ bị đả kích nặng nề.
Không ít người chịu thiệt thòi, bị bệnh phụ khoa, hiện tại không chịu nổi thì mới chạy tới trạm y tế tìm Lâm Uyển khám bệnh. Vậy nên Lâm Uyển bận đến mức không chạm chân xuống đất.
Ngày hôm đó, Lâm Uyển đang bận, chị dâu hai Lục hoảng hốt chạy tới.
Cô ta thấy trong trạm y tế nhiều người như thế, hình như Lâm Uyển đang đứng sau rèm vải làm kiểm tra, cho nên cô ta đến sau nhà kho tìm chị dâu cả Lục.
Chị dâu cả Lục đang kiểm kê xử lý thảo dược rồi phơi khô, phân chia theo loại để tích trữ. Nhìn thấy sắc mặt chị dâu hai Lục vàng như nghệ thì hết hồn: “Em dâu, sao sắc mặt em lại khó coi như thế, trong người có chỗ nào không thoải mái à?”
Giọng nói của chị dâu hai Lục mang theo tiếng nức nở: “Chị dâu, cái đó của em… hình như rơi ra rồi.”
Chị dâu cả Lục hoang mang: “Cái đó?”
Chị dâu hai Lục chỉ vào bụng mình, sắc mặt càng ngày càng khó coi: “Chính là tử cung.”
Bà Lục sai bảo con dâu rất tàn nhẫn. Ở cữ chưa đến nửa tháng. Nếu như đúng lúc mùa màng bận rộn, nửa tháng còn chưa được.
Thời gian gặt lúa mạch, nam nữ đều làm việc bận rộn từ sáng đến tối, ngoài người lớn và trẻ nhỏ ra thì không còn ai ở nhà nữa.
Lúc chị dâu hai Lục sinh Minh Thụy, đại đội cho cô ta nghỉ một tháng ở nhà tĩnh dưỡng.
Ngày hôm đó rất âm u nhìn như muốn mưa to, đại đội kêu gọi người già trẻ nhỏ cũng đi thu hoạch lúa mạch để tăng thêm công điểm. Anh hai Lục đi lên huyện giúp tu sửa kênh mương không ở nhà. Bà Lục bèn bảo cô ta đi, nói bận rộn ba, năm ngày thu hoạch lúa mạch xong, lại để cô ta tiếp tục ở cữ, sẽ cho cô ta uống thêm sữa mạch nha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận