Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 282: Không so đo

Hồ Hướng Dương không ngừng nhảy tưng tưng, trừng to mắt: “Anh kêu tôi cút á? Có phải anh thiếu đòn không đấy? Đừng tưởng anh là người tàn phế thì tôi không đánh anh nhé!”
Lục Chính Đình quay người đi ra ngoài.
Hồ Hướng Dương không tin nổi, cậu ta duỗi tay bắt vào bả vai của Lục Chính Đình: “Tôi nói anh… á!”
Lục Chính Đình dùng một tay nắm lấy cánh tay của cậu ta. Cơ thể không cần cúi, trực tiếp ném cậu ta ra ngoài, rớt bịch một tiếng xuống đất.

Hồ Hướng Dương chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn mất kiểm soát, sau đó đã bị ném ngã xuống đất.
Chẳng qua cậu ta chỉ muốn ngoắc vào bả vai của Lục Chính Đình, dùng giọng điệu và dáng vẻ tự cho rằng rất lợi hại dạy dỗ đối phương một chút, để anh đừng kiêu ngạo như vậy, dám coi thường mình.
Nhưng bởi vì Lục Chính Đình biết khống chế lực đạo cho nên tuy rằng thoạt nhìn Hồ Hướng Dương ngã rất thảm, nhưng trên thực tế lại không bị thương gì, đương nhiên xanh tím là điều khó tránh khỏi.
Cậu ta nằm trên đất nhìn lên Lục Chính Đình ở trước mặt, chỉ cảm thấy đối phương rất cao, hơn nữa còn là loại cả người tỏa sáng đó nữa.
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Chỉ là một bài học nhỏ thôi.”
Hồ Hướng Dương muốn bật nhảy lên theo kiểu rất có phong cách của một con cá chép, nhưng đáng tiếc không có bản lĩnh đó, nên chỉ đành ngoan ngoãn bò dậy.
Cậu ta hét: “Anh, anh biết tôi là ai không, anh dám đối xử với tôi như vậy?”
Lục Chính Đình chẳng muốn nhìn, chỉ đứng ở nơi đó đợi Lâm Uyển dắt ngựa qua.
Dùng gót chân cũng biết Hồ Hướng Dương chắc chắn có chút bối cảnh, thời buổi hiện tại gia đình bình thường không thể nuôi dưỡng ra được một đứa trẻ hống hách như vậy. Nhưng Lục Chính Đình thấy Hồ Hướng Dương, tuy có hơi ngông cuồng, nhưng vẫn chưa đến mức giở trò lưu manh, cho nên cũng nể chút tình mà không quăng cậu ta bị thương.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không sợ gia đình của Hồ Hướng Dương.
Anh vừa nhìn Hồ Hướng Dương đã biết là người bản địa, tuy rằng tính cách kiêu căng, nhưng bản tính cũng không xấu. Vậy người nhà chắc chắn không phải hạng bỉ ổi, nhưng có thể tạo thành tính cách như vậy, chắc chắn trong nhà có người chiều chuộng hoặc là giáo dục không đúng cách.
Gia đình như vậy, cũng sẽ không chịu ra mặt bắt nạt người vì sai lầm của đứa trẻ.
Huống chi, nếu như cha mẹ của đối phương là loại người đê tiện đó, vậy anh càng không sợ hơn. Bây giờ đang là lúc vận động văn hóa, quân đội quản lý tất cả, cán bộ cơ quan, thậm chí là chủ nhiệm của ủy ban cách mạng, cũng không dám quá đáng.
Hồ Hướng Dương nhìn thấy anh bình tĩnh như vậy, còn mang vẻ mặt Thái Sơn có sập cũng không sợ đó, trong lòng cũng nói thầm, nghi ngờ lẽ nào Lục Chính Đình là đại nhân vật gì đó?
Rất nhanh Lâm Uyển đã dắt ngựa tới, nhìn thấy cậu ta đang nhìn chằm chằm vào Lục Chính Đình, cô lập tức chạy tới: “Hồ Hướng Dương, cậu làm gì thế?”
Hồ Hướng Dương xoa vai, tuy rằng không ngã đập đầu, nhưng bả vai bị đập rất đau: “Chẳng qua tôi chỉ muốn nói với anh ta vài câu, anh ta một lời không hợp đã quăng vai tôi rồi.”
Các người đúng thật là hai vợ chồng, một người dùng roi, một người quật vai, bắt nạt tôi chưa từng luyện tập qua chứ gì!
Lâm Uyển nhíu mày, sắc mặt u ám hẳn đi, tuy rằng Lục Chính Đình trông có vẻ hờ hững, nhưng nội tâm anh lương thiện, tính cách rộng rãi, đối xử với người khác vô cùng lễ phép, không có khả năng vô duyên vô cớ đánh người, có thể ép anh ra tay, vậy chỉ có thể nói rõ Hồ Hướng Dương đã làm ra chuyện quá đáng gì đó.
Cô hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để ý đến cậu ta, mà gọi Lục Chính Đình lên ngựa.
Hồ Hướng Dương: “Này, tôi nói này bác sĩ Lâm, cô không hỏi xem tôi có bị thương không à?”
Cậu ta phát hiện ra khi Lục Chính Đình lên ngựa, hai chân cứng ngắc không linh hoạt, mà đơn thuần dựa vào hai vai và nửa trên dùng sức ngồi lên, mới tin rằng đôi chân của anh thực sự không tốt.
Bỏ đi, ông đây không so đo với một người tàn tật!
Lục Chính Đình ngồi lên vững vàng, thu nạng lại rồi cất trong túi ngựa, lại duỗi tay kéo Lâm Uyển lên ngựa.
Lâm Uyển giẫm chân phải lên bàn đạp, cánh tay phải bám vào yên ngựa, mượn sức từ cánh tay của Lục Chính Đình rồi leo lên ngựa, sau đó chân phải vắt sang đã ngồi vững.
“Gia!” Cô quát một tiếng trong trẻo, con ngựa nhanh chóng chạy đi.
Hồ Hướng Dương đứng ở nơi đó nhìn đến ngây người, đợi ngựa đi xa rồi cậu ta mới đạp xe đạp đuổi theo, rất nhanh đã không phục: “Cưỡi ngựa giỏi thật”
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận