Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 279: Xem phim 1

Thẩm Phi hơi sững sờ, sau đó bật cười ha ha: “Xem phim? Được! Hôm nay tôi còn nghe bọn họ nói đi xem phim đó, đợi chút, tôi sẽ đi lấy cho hai người ngay.” Lục Chính Đình đi đường bất tiện, nên anh ta kêu bọn họ đợi ở nơi này, còn mình thì đi thanh toán trước, sau đó đạp xe đạp nhanh như chớp chạy đi tìm người quen lấy phiếu phim.
Rất nhanh anh ta đã mang mấy phiếu phim về, đặt trên bàn: “Thoải mái xem đi.”
Lâm Uyển cầm hai phiếu, cười bảo: “Cảm ơn anh Thẩm, hai phiếu là đủ rồi.”
Lúc này đi đến rạp phim vẫn sớm, nên bọn họ đi ra ngoài ngồi, nói về chuyện nhang muỗi của đại đội.
Thẩm Phi nói: “Anh nghe nói nhang muỗi của Lâm Gia Câu các em và đại đội Ngũ Liễu không tồi, hiệu quả khá tốt. Hợp tác xã tiêu thụ cũng thu mua, rồi lại đặt hộp giấy từ in ấn xưởng, bọc từng hộp vào rồi bán. Đúng rồi, bây giờ nhang muỗi ở hợp tác xã tiêu thụ đều là của các em đấy.”
Lâm Uyển nhớ ra mình thật sự đã nhìn thấy ở hợp tác xã tiêu thụ, nhưng vì có hộp, nên cô nghĩ không có khả năng là ở thôn mình, cho nên không để ý.
Nói đến nhang muỗi là nói đến đợt công tác phòng dịch sốt rét đó, nghe nói tình hình ở những đại đội khác đều khá nghiêm trọng, thoáng cái thành ổ bệnh, rất nhiều gia đình mắc bệnh, có thôn còn có người chết.
Thẩm Phi rất khâm phục: “Bác sĩ Lâm, em thật giỏi, anh nghe nói cán bộ phụ trách vệ sinh ở ủy ban cách mạng còn khen công xã và đại đội các em nữa.”
Lâm Uyển nói vài câu khiêm tốn: “Thực ra em cũng chỉ biết chút thuật châm cứu và thảo dược mà thôi, đáng tiếc có vài thảo dược không có ở chỗ chúng ta, mà phải đi vào bệnh viện trong thành phố, mua đắt hơn rất nhiều.” Đặc biệt là thứ vận chuyển qua từ biên cương, lại càng không rẻ.
Thẩm Phi cười đáp: “Mua dược à, bác sĩ Lâm không cần lo lắng, chúng ta cũng có nhà ga mà, xe lửa đến huyện thành là thông khắp bốn phương, đông tây nam bắc đều chạy hết. Còn nữa đi tới thành phố thì có kênh đào, nam bắc cũng tiện. Em cần dược gì thì cứ liệt danh sách, anh sẽ nhờ bạn ở bộ phận vận chuyển lấy giúp em.”
Lâm Uyển vội vàng đáp: “Anh Thẩm, như thế thì ngại quá, quá làm phiền anh.”
“Có phiền gì đâu? Dù sao xe lửa cũng chạy đến khắp các nơi, kêu người nhận túi thảo dược từ bản địa vẫn khá thuận tiện.” Thẩm Phi không cho là đúng, các bạn ở bộ phận vận chuyển nào có không mang một chuyến hàng cho người ta, mình cũng không thiếu chút thu nhập ngoài.
Lâm Uyển rất biết ơn, lập tức lấy sổ ghi chép liệt kê một vài thảo dược cần lượng khá nhiều như thiên ma, thiên nam tinh, đương quy, sài hồ, xuyên hoàng bách, bối mẫu Tứ Xuyên, tàng hồng hoa, những thảo dược này cũng cần thu mua từ các nơi khác nhau.
Thẩm Phi gấp danh sách rồi cẩn thận cất vào trong sổ công tác của mình: “Giao cho anh.”
Thời gian gần đến bọn họ mới tạm biệt, Lâm Uyển và Lục Chính Đình cưỡi ngựa đi tới xem phim, dựa theo Thẩm Phi nói thì cứ buộc ngựa vào tiệm xe ngựa bên cạnh, giao tám xu tiền cho ngựa ăn, lại còn là thức ăn gia súc nữa.
Trong rạp chiếu phim có buôn bán nhỏ hợp pháp của mình, hạt dưa và lạc không cần phiếu, nhưng giá không rẻ.
Lâm Uyển không mua hạt dưa, mà mua lạc không có âm thanh gì, mua xong cô và Lục Chính Đình cùng nhau vào rạp.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn mặt trăng khuyết, gió đêm mát lạnh thổi vào rất thoải mái, đây là lần đầu tiên anh cùng người mình thích đi xem phim.
Lúc này vào rạp, xung quanh chắc hẳn rất ồn ào, nhưng trong tai anh lại rất yên tĩnh, ánh mắt rơi lên người Lâm Uyển mở đường ở trước mặt anh lại càng thêm dịu dàng.
Anh đến rạp chiếu phim xem phim, quả thực là có hơi phức tạp, dù sao anh đi đường cũng không thuận tiện lại không thể nghe, nhưng trong lòng anh lại rất hài lòng. Dù sao trên màn hình diễn cái gì, anh cũng không thật sự nhìn vào, bởi vì anh vẫn luôn lén lút nhìn Lâm Uyển một cách im hơi lặng tiếng.
Cô xem rất chuyên tâm, cũng quên ăn cả lạc, anh thì lại nhẹ nhàng bóc vỏ lạc rồi đặt vào tay cô. Lâm Uyển cầm qua ăn, còn gãi vào lòng bàn tay anh kêu anh cũng ăn đi, đợi ăn xong một nắm nhỏ cô tỏ ý không muốn nữa, muốn chuyên tâm xem phim.
Lâm Uyển vô thức phát hiện ra anh vẫn luôn nhìn mình chăm chú, mới quay đầu nhìn anh, Lục Chính Đình lại quay đầu nhìn vào màn hình. Qua một lúc, cô lại phát hiện ra anh đang nhìn mình, lúc này mới dùng đầu ngón tay nhấn vào lòng bàn tay anh.
Lục Chính Đình mở bàn tay kêu cô viết chữ.
Lâm Uyển hỏi anh: “Khó chịu?”
Lục Chính Đình lắc đầu.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận