Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 214: Giả bệnh 1

Lục Chính Hành?
Lâm Uyển đứng dậy đi ra nhìn một cái, quả nhiên là Lục Chính Hành, anh ta cưỡi xe đạp, toàn thân ướt đẫm như vừa được vớt ra từ vũng nước mưa.
Lâm Uyển kinh ngạc nói: “Chính Hành, có chuyện gì vậy?”
Lục Chính Hành rất mệt mỏi, tranh thủ thời gian hồng hộc thở mấy hơi: “Chị dâu, thím bị bệnh nặng, sợ, sợ là không qua được.”
“Không qua được?” Lâm Uyển nhướng mày, bảo người khác bị bệnh cô còn tin, bà Lục đột nhiên nhiễm bệnh?
Giả bộ đó!
Mấy ngày nay cô đến đây, bà Lục vẫn luôn giả vờ ốm, đây là giả vờ lừa dối mọi người luôn sao?
Lục Chính Hành nhìn vẻ mặt cô là biết ngay cô nghĩ gì: “Không phải giả vờ, lần này là thật, bác sĩ Kim đã khám rồi. Bà ấy bị cảm lại còn phát bệnh tim.”
Lâm Uyển: “?”
Cô đã từng bắt mạch cho bà ta rồi, thân thể rất tốt, chỉ là quá nóng tính, nếu nói bà cao huyết áp dẫn tới hôn mê thì cũng có khả năng, đâu ra bệnh tim? Nhưng nếu là do bác sĩ Kim khám Lâm Uyển cũng không nghi ngờ, cô nói: “Vậy để anh chị dọn dẹp một chút rồi về với em.”
Chuyến này đã về nhà mẹ đẻ ở lại vài ngày, giờ quay về nhìn một chút cũng được.
Tốt nhất bà Lục bệnh thật, nếu như bà ta giả bệnh thì cứ nằm đó đợi cô trừng trị đi!
Lâm Uyển dẫn theo Lục Chính Hành vào nhà uống nước ăn cơm, cô nói với cha mẹ mấy câu, lại cầm que củi viết trên mặt đất mấy chữ: “Bà cụ bệnh rồi.”
Lục Chính Đình nhìn thoáng qua, vẻ mặt tràn đầy không tin y như cô lúc mới nghe được.
Lâm Uyển: “Mẹ à, Tiểu Minh Quang ở lại đây nhé.”
Mẹ Lâm đương nhiên vui không sao kể được, lại giúp cô thu dọn đồ đạc.
Cha Lâm phụ đi giúp cột vào xe.
Lúc bọn họ về đến nhà đã là hơn chín giờ.
Vừa tới cửa nhà đã nghe thấy tiếng khóc kiềm chế và thất thanh của Lục Tâm Liên và Lục Thục Nhàn.
Lục Tâm Liên: “Mẹ à, mẹ không thể xảy ra chuyện được, nếu như mẹ không còn thì con cũng sẽ đi theo mẹ.”
Lục Thục Nhàn: “Em gái, em cũng chớ nói lung tung, mẹ sẽ không sao đâu.”
Lâm Uyển: “...” Diễn cũng rất thật trân.
Lúc đầu cô còn nghĩ bác sĩ Kim khám bệnh cho chắc là không giả được, nhưng nhìn dáng vẻ này của hai cô con gái, không phải giả mới là lạ đó.
Ngay cả nghe rất khó tin nhưng nó là sự thật
Cô vỗ bả vai Lục Chính Đình bảo anh đừng lo lắng, căn bản là không có chuyện gì cả.
Lục Chính Đình không nghe được động tĩnh trong nhà nhưng anh có trực giác sức quan sát hết sức nhạy cảm của mình.
Lâm Uyển đẩy Lục Chính Đình đi vào, Lục Chính Hành cũng đi theo vào.
Chị dâu cả, chị dâu hai và mấy đứa nhỏ trong sân, người nào người nấy bộ dáng câm như hến. Bọn họ vừa bị anh cả Lục mắng, nếu như bà cụ xảy ra chuyện bất trắc gì thì bọn họ cũng không có quả ngon để ăn.
Nhìn thấy Lâm Uyển trở về, hai chị dâu lập tức đứng thẳng sống lưng: “Em dâu, em về rồi!”
Lâm Uyển nhíu mày: “Cuối cùng là có chuyện gì?”
Chị dâu cả chị dâu hai vừa muốn nói chuyện thì trong phòng truyền đến giọng nói khàn khàn tức giận của ông Lục: “Thằng ba về rồi thì tranh thủ thời gian lại đây!”
Hai người chị dâu chẳng dám hó hé gì, giục Lâm Uyển và Lục Chính Đình tranh thủ thời gian vào.
Mẹ chồng bệnh nặng, nếu con trai và con dâu không đi hầu hạ lại còn phản nghịch thì thật sự sẽ bị quy tội bất hiếu.
Lâm Uyển không sợ hãi, cô đẩy Lục Chính Đình vào. Anh hai Lục và chị hai Lục đứng trước giường. Ông Lục và anh cả Lục trái phải đứng hai bên đầu giường canh giữ. Bà Lục nằm trên giường không động đậy, Lục Tâm Liên ghé vào người bà Lục khóc rất khổ sở.
Ôi, giàn trận ghê thật.
Này, sao lại không thấy Lục Chính Kỳ?
Lúc này bà Lục há miệng run rẩy đưa tay ra: “Thằng, thằng ba đã về chưa.”
Anh cả Lục cả giận: “Mẹ, nó bất hiếu với mẹ chạy đi hiếu thuận mẹ vợ mà mẹ còn nhớ thương nó nữa.”
Bà Lục bèn bắt đầu khóc hu hu: “Đều, đều là do mẹ, nó là con, là miếng thịt rơi xuống từ trên người mẹ.”
Lâm Uyển tiến lên: “Để con khám thử xem mẹ bệnh gì.”
Tả hữu hộ pháp lập tức ngăn cản cô: “Cô tránh ra, không mượn cô chạm vào!”
Ôi chao, không để mình khám luôn? Không có gì mờ ám mới là lạ đó!
Nếu thật sự sắp không qua được, khi tuyệt vọng thì chuyện gì chúng ta cũng có thể thử, ai cũng có thể khám, vậy mà không cho bác sĩ là cô đây khám thử?
Con ngươi Lâm Uyển đảo một vòng nhìn biểu tình mấy người anh cả Lục và ông Lục, cuối cùng cũng hiểu tại sao Lục Chính Kỳ lại không ở nhà, không chừng là sợ Lục Chính Kỳ không đồng ý, sợ anh ta làm hỏng chuyện nên mới đuổi đi?
Anh cả Lục vẫn còn muốn mắng, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng của người Lục Trường Quý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận