Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 333: Vui vẻ 2

Nghe thấy giọng nói của Tiểu Minh Quang, đám người mẹ Lâm cũng vô cùng vui vẻ, kéo cậu bé tới nhìn chăm chú, còn kêu cậu bé uống nhiều nước, nghỉ ngơi cho tốt, đừng để cổ họng mệt, nhìn ngắm Tiểu Minh Quang xong, bọn họ lại đợi Lục Chính Đình, muốn xem anh đi đường thế nào.
Lúc này, nhìn thấy Lục Chính Đình và Lâm Uyển về nhà, bọn họ cũng không thể không mở to hai mắt nhìn cẩn thận.
Lâm Uyển: “Mọi người làm gì thế?”
Mẹ Lâm: “Con gái, con tránh ra, đừng chắn bọn mẹ nhìn con rể.”
Lâm Uyển: “…” Cô dịch sang ngang đi tới bồn nước rửa tay.
Mẹ Lâm: “Các con nhìn dáng người cao lớn này của con rể đi, sao lại cao như vậy chứ, cửa nhà chúng ta thấp quá rồi, mẹ thấy nếu như thằng bé vào nhà còn phải cúi đầu xuống ấy chứ, không chừng sẽ đập đầu mất.”
Bọn họ ngồi trên băng ghế dài ở cửa nhà chính, nhìn Lục Chính Đình đi từng bước qua, dáng người vừa cao vừa thẳng, thật sự rất có cảm giác rất áp lực, cứ cảm thấy anh cao như đầu đội trời chân đạp đất.
Anh hai Lâm: “Con liếc mắt nhìn từ mặt đất lên đến trời, toàn là chân đâu.”
Lục Chính Đình mặc quần quân đội cũ màu vàng xanh, đeo thắt lưng, áo sơ mi nhét trong quần, bên ngoài mặc áo ghi lê làm bằng vải quân phục. Trước đây ngồi xe lăn không cảm thấy thế nào, nhưng bước đi từng bước như vậy, thật sự là khiến người không thể dời tầm mắt đi được.
Từ trên cao nhìn xuống anh, chỉ cảm thấy anh đẹp trai, còn ngửa đầu nhìn lên anh, lại cảm thấy anh vừa đẹp trai, khí thế vừa mạnh, đặc biệt là đôi mắt thâm thúy đen láy đó, khiến người không dám đối diện với anh.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang chạy qua, mỗi người nắm một tay anh: “Chú ba cao như cây, nhanh như gió, cháu cũng muốn được như thế!”
Tiểu Minh Quang: “Anh trai nhỏ, không phải anh muốn học mẹ em, làm bác sĩ sao?”
Lục Minh Lương: “Bác sĩ vừa cao vừa nhanh!”
Mọi người bật cười, nhao nhao chúc mừng Lục Chính Đình.
Mẹ Lâm đứng dậy, cười bảo: “Tối nay chúng ta gói sủi cảo chúc mừng, hôm nay các con muốn ăn gì?”
Tiểu Minh Quang: “Cha cháu thích ăn bánh hành!”
Mẹ Lâm: “Được, con gái, con đi tới vườn rau nhỏ phía đông hái mấy cây hành ra đây.”
Lâm Uyển vừa rửa mặt và tay xong, cô muốn sai hai đứa trẻ đi, nhưng lại thấy Lục Chính Đình đã xách hai đứa đi ra ngoài.
“Ôi, anh chú ý một chút!” Lâm Uyển lại đuổi theo, kêu anh thả bọn nhỏ xuống: “Anh không nên đi quá lâu, không thể vác nặng quá.”
Dọc theo đường về này chừng mười mấy phút, với anh thế đã là quá mức rồi.
Lục Chính Đình rũ mắt nhìn cô, bàn tay xoa gáy cô, rồi ôm vai cô: “Anh tự biết mà.”
Dáng đứng và đi của anh đều rất kỳ diệu, ra sức nghĩ cũng không nhúc nhích được, rồi bất chợt lại đi được. Nếu đã biết đi, anh cảm thấy đã không sao rồi, hiện tại cả người đều rất nhẹ nhàng, không đau không ngứa.
Anh đã ngồi đủ rồi, một khi có thể đứng dậy, đã không còn muốn ngồi xuống nữa.
Đến vườn rau nhỏ, Lâm Uyển kêu anh ngồi trên tảng đá trên đất nghỉ ngơi, còn cô dẫn hai đứa trẻ vào hái rau, thuận tiện bắt sâu.
Lúc này bản thân các xã viên không có thuốc trừ sâu, trên cơ bản vườn rau sẽ không phun thuốc, sau một trận mưa, sâu cũng nhiều hơn, bắt cũng không bắt hết được. Lâm Uyển bắt đến chán rồi, chỉ muốn quay về nghiên cứu một chút, thử phối chút thuốc trừ sâu bảo vệ rau cỏ xem sao.
Hai đứa nhỏ cũng không sợ, bắt sâu đều là tay cừ, đặc biệt là Lục Minh Lương, động tác rất linh hoạt.
Nhặt hành bắt sâu xong, hai bé trai chạy tới nhà trước, cùng nhau hô: “Bánh hành, ta tới đây! Ha ha ha!”
Lâm Uyển trông mà vô cùng buồn cười, e rằng Tiểu Quang này rất nghẹn đây, mới mở miệng đã có thể viết luận văn rồi, so với bạn nhỏ cùng trang lứa còn nói chuyện lưu loát hơn nhiều.
“Về nhà thôi.” Cô vẫy tay với Lục Chính Đình.
Anh rất tự nhiên duỗi tay ôm eo cô.
Cô vỗ nhẹ vào tay anh, liếc mắt nhìn anh: “Chú ý một chút.”
Lục Chính Đình giơ tay lên cao, khoác lên vai cô, dáng người anh cao, tay đặt ở đâu cũng rất tự nhiên.
Lâm Uyển nghĩ anh không nghe được mình nói chuyện, bỏ đi, nếu như người khác nhìn thấy, đoán chừng cũng sẽ hiểu cho Lục Chính Đình đi đường không thuận lợi, cần cô đỡ một chút.
Khi về nhà, mẹ Lâm đang nấu cơm, Lâm Uyển, anh hai và hai bé trai ở trong sân chơi trò cảnh sát bắt cướp. Trước đây Tiểu Quang không biết nói chuyện, rất nhiều trò chơi cậu bé đều không thể cảm nhận được niềm vui trong đó.
Khi chọn đến Lâm Uyển, cậu bé kêu cô làm vợ địa chủ.
Lâm Uyển: “Ái chà, mẹ khát nước quá, mẹ đi lấy chút nước uống đã.”
Lục Chính Đình ở bên cạnh lập tức đứng dậy: “Anh rót giúp em.”
Lâm Uyển: “…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận