Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 598: Phiên ngoại 4

999: “Đúng đó đúng đó, tôi đã sắp xếp kịch bản sau đó cho anh ấy rồi, cùng với việc anh ấy luyện tập mỗi ngày, kỹ năng đặc biệt của anh ấy cũng có thể tiến bộ, như vậy anh ấy có thể luyện kỹ năng đến đỉnh cấp trong chuyện xưa mà tôi phát triển cho anh ấy!”
Lâm Uyển: “Sau đó kêu anh ấy cả ngày hành động bất thường, nghi ngờ bản thân sao?”
999: “Không phải, Lục Chính Đình là một người vô cùng bình tĩnh, khả năng chấp nhận của anh ấy vô cùng mạnh, không quan tâm thiệt hơn, chính là loại Thái Sơn sụp đổ thì sắc mặt vẫn không thay đổi ấy.”
Dù sao cũng từng điếc từng què mà, ha ha.
Lâm Uyển kêu nó đứng đắn một chút, đừng bày kịch loại hình tiên hiệp lớn gì đó, sẽ quá mệt mỏi, cứ thôi miên anh, sau đó để anh chọn một kỹ năng không phải là được rồi sao? Cần gì phải phiền phức như vậy?
999 không mấy bằng lòng đồng ý.

Lục Chính Đình đứng trên thuyền, nhìn tiên tử mặc lễ phục cung đình trước mặt, hơi nhíu mày lại: “Kêu tôi chọn một chiếc chìa khóa sao?”
Quanh người tiên tử đó bao phủ ánh sáng nhẹ nhàng, gần như khiến người không thể nhìn rõ được mặt của cô ta, giọng nói của cô ta lạnh lùng, mang theo tiên khí: “Chọn một cái đi, rồi anh có thể trở về.”
Lục Chính Đình lập tức sải bước tiến lên, duỗi tay nắm chìa.
“Đợi đã!” Thiếu nữ váy đỏ đó không nhịn được mà ngắt lời cô: “Trong này có đến vài chiếc, mỗi một chiếc có chức năng khác nhau, anh không xem sao?”
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn cô ta: “Chìa nào có thể tìm được vợ tôi?”
Thiếu nữ váy đỏ đảo trắng mắt: “Anh thật đúng là đồ tham lam nữ sắc, trong đầu toàn là vợ! Chậc!”
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn mấy chiếc chìa khóa lơ lửng trước mặt, trên đó sẽ hiển thị một vài chữ, công năng gì đó có trí nhớ siêu việt, thấu thị, thiên lý nhĩ…
Toàn thứ thập cẩm gì đâu!
Lục Chính Đình nhíu mày càng chặt hơn, chẳng hiểu gì cả. Anh thuận tay nắm một chiếc chìa khóa thể năng: “Được chưa?”
Thiếu nữ váy đỏ tò mò hỏi: “Tại sao anh muốn cái này?”
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Cô đừng xen vào.”
Thiếu nữ váy đỏ tức xù lông nhím: “Anh còn khoa trương nữa tôi sẽ nhốt anh lại, cho anh cả đời không ra được.”
Đột nhiên chiếc chìa khóa trong tay Lục Chính Đình phát ra những tia sáng vàng, sau đó truyền tới tiếng nhạc du dương êm tai, phía chân trời xa xa hiện ra những tia sáng vàng, có một tiên tử mặc đồ trắng, ống tay áo bay bay, lơ lửng giữa bầu trời.
Cô đang vẫy tay với anh.
Lục Chính Đình nghĩ vợ mình tới đón mình, anh ném chìa khóa trong tay, chìa khóa biến thành một chiếc thuyền con, chở anh bay về phía tiên tử áo trắng.
Lâm Uyển: “Tôi thật sự không muốn nói gì nữa, không phải mi nói năng lượng của mình không đủ, phục hồi không đến nơi đến chốn hay sao? Mi có thể làm được như vậy, sao mi không tự mình phát triển trò chơi tiên hiệp đi? Nếu như mi muốn làm trò chơi, đảm bảo không có mấy chuyện cung không đủ cầu sau này.”
999: “Ký chủ, trò chơi này không cần tiêu hao năng lượng của hệ thống, chỉ đơn giản sử dụng sóng điện não của người bị thôi miên để thực hiện mà thôi, tục xưng là nằm mơ giữa ban ngày đấy!”
Lâm Uyển: “Mi nói thật đi, mi có nhân lúc tôi ngủ, lợi dụng sóng điện của tôi để diễn phim của mình, chơi trò chơi không?”
999 thề thốt phủ nhận: “Đương nhiên không rồi, một hệ thống đứng đắn dịu dàng thân thiết lương thiện như tôi, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy được.”
Lâm Uyển nhìn Lục Chính Đình, anh vẫn đứng ở nơi đó với tư thế nhìn bông hoa sen kia, có điều cảm xúc trong mắt đã chứng minh lúc này anh đang trải qua một vài chuyện, Lâm Uyển muốn ngăn cản nó, kêu nó đừng chơi nữa.
999 lại nói kỹ năng đặc biệt cần kiểm tra đặc biệt, chỉ có trải qua kiểm tra, có tâm tính kiên định và nhân cách chính trực, mới có thể phát huy trọn vẹn uy lực của kỹ năng, bằng không chính là phí của trời.
Lâm Uyển chẳng thèm tin!
Sau gần hai mươi phút, 999 nói: “Được rồi, anh ấy đã chọn chìa khóa thể năng, tôi cảm thấy anh ấy muốn có một cơ thể tốt, đợi khi già bảy, tám mươi tuổi vẫn có thể cõng cô lên xuống cầu thang.”
Lâm Uyển vừa định nói chuyện, lại thấy hàng lông mi dày của Lục Chính Đình hơi cử động, anh thu lại tầm nhìn, bộ dáng có hơi đăm chiêu.
“Sao thế?” Lâm Uyển hỏi.
Lục Chính Đình hơi nhíu mày, rũ mắt nhìn cô, rồi lại nhìn mặt hồ, bông hoa sen chưa nở đó đứng thẳng trong nước, không có bộ dáng sắp nở một chút nào. Vừa rồi mình xuất hiện ảo giác sao? Hoa sen lập tức nở bung, sau đó cảnh tượng thay đổi, thuyền hoa, phụ nữ, chìa khóa…
Bạn cần đăng nhập để bình luận