Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 351: Xúi giục 1

“Bác sĩ Kim, chỗ chúng tôi có ít lương thực loại tốt, có thể đổi lấy ít lương thực phụ của anh không?” Giang Ánh Nguyệt hít sâu một hơi, đè nén sự mê hoặc của bát mì.
Bác sĩ Kim nhìn Lâm Uyển một cái, lương thực trong nhà ăn thế nào đều do Lâm Uyển định đoạt, anh ta hoàn toàn không quan tâm tới.
Lâm Uyển hỏi: “Cô muốn đổi lấy gì?”
Giang Ánh Nguyệt: “Lương thực phụ... Ngô cũng là lương thực phụ nhỉ! Một cân bột mì có thể đối lấy ba bốn cân ngô phải không?”
Các cô cảm thấy đổi lấy những thứ này đã là bản thân chịu thiệt rồi.
Lúc bấy giờ trên thị trường chợ đen, một cân bột mì có thể đổi lấy ba đến bốn cân lương thực phụ thế nhưng bắp không được tính là lương thực phụ mà còn được tính gần bằng lương thực loại tốt. Thế nên lương thực phụ là chỉ khoai lang hoặc khoai lang khô, dẫu sao thì trong nhà cũng không có bao nhiêu bột ngô, bột cao lương, bột đậu cả, chúng còn có tác dụng khác nên thường thì không ai lấy chúng ra đổi.
Lâm Uyển: “Thật ngại quá, phần ngô nhà chúng tôi được phân cũng không nhiều, không đổi.”
Vương Phương Phương đưa mắt nhìn bác sĩ Kim: “Bác sĩ Kim?”
Bác sĩ Kim: “Bác sĩ Lâm quyết.”
Anh ta còn muốn hỏi thử Lâm Uyển, sau này về nhà mẹ đẻ có thể đưa anh ta theo cùng không, anh ta cũng có thể đến khám bệnh tại nhà.
Giang Ánh Nguyệt: “Vậy có thể đổi lấy gì?”
“Bây giờ thì chỉ có khoai lang tươi và khoai lang khô thôi. Ba cân khoai lang tươi bằng một cân khoai khô, còn khoai mót thì bốn cân hơn đổi một cân. Đổi ba cân khoai khô lấy một cân bột mì của các cô nhé.”
Có rất nhiều đại đội dưới nông thôn khi phân khẩu phần ăn, năm cân khoai lang tươi đổi được một cân lương thực, Lâm Uyển nghĩ dù sao các cô cũng chẳng có bao nhiêu bột mì, đưa nhiều hơn mấy cân khoai lang cũng chẳng hề gì.
Khoai lang được thu hoạch lúc sáng sớm nấu lên ăn rất ngọt, ngon hơn nhiều so với khoai lang khô, nếu bảo quản kỹ thì có khi còn để được tầm hai ba tháng, thế thì có thể để giành lương thực đến thời kỳ giáp vụ trong năm mới ăn.
Giang Ánh Nguyệt do dự một chút, nói: “Một cân bột mì hẳn là đổi được bốn cân lương thực phụ.”
Lâm Uyển nhìn cô ta, đổi lấy bốn cân khoai lang khô? Nghĩ hay lắm cô gái, đối với người dân dưới quê mà nói, đói không chết là chuyện bình thường, một cân bột mì chẳng đủ nhét kẽ răng, ai lại dùng bốn cân khoai lang khô đổi lấy chúng?
Nhìn vẻ mặt kia của cô, trong lòng Giang Ánh Nguyệt rất khó chịu.
Nếu là người khác thì cô ta còn có thể tươi cười cầu cạnh một chút, dù cho có phải làm bộ nói mấy thứ như người từ thành phố về dưới nông thôn cũng không dễ dàng để họ châm chước cho cô ta một chút. Nếu Lâm Uyển không có ở đây, cô ta cũng có thể xuống nước năn nỉ bác sĩ Kim.
Nhưng bây giờ người cô ta phải năn nỉ lại cứ phải là Lâm Uyển, nghĩ đến sắc mặt hùng hùng hổ hổ năm đó khi Lâm Uyển đến trường bắt ép cô ta rời xa Lục Chính Kỳ, Giang Ánh Nguyệt lại cảm thấy vô cùng ủy khuất, cảm giác nhục nhã bất giác nổi lên.
E là giờ Lâm Uyển đang đắc ý nói vạn sự vô thường, thời thế thay đổi nhanh quá trong lòng, bây giờ đến lượt cô thấy cô ta bị mất mặt. Cô sẽ không dễ dàng đổi lương thực với cô ta, bản thân cần gì tự chuốc lấy nhục thế chứ?
Lâm Uyển thấy sắc mặt cô ta có chút khó coi thì cũng chẳng muốn đổi nữa.
Cô ôn hòa nói: “Vậy các cô đến tìm bí thư hoặc đại đội trưởng đổi thử xem.”
Nhà cán bộ đương nhiên sẽ có điều kiện hơn nhà các xã viên, nhà họ chắc sẽ muốn đổi ít bột mì ăn, những nhà bình thường khác thì thôi đừng nghĩ tới.
Giang Ánh Nguyệt kéo Vương Phương Phương, tay cầm túi rời đi.
Trên đường đi, Vương Phương Phương nhìn sắc mặt âm trầm của cô ta rồi nói: “Ánh Nguyệt, cậu đừng tức giận, bây giờ cô ta là bác sĩ, cả đại đội đều cần cô ta.”
Giang Ánh Nguyệt không nói lời nào, hai người họ đến nhà Lục Trường Hữu, kết quả vợ Lục Trường Hữu lại nói thẳng là nhà bà ta không ăn nổi bột mì, bà ta cũng là một người tinh ý, mở đầu đã nói như thế, người khác cũng cứ thế mà làm theo, vì mấy cân bột mì mà có cần phiền phức thế không.
Hơn nữa, chồng bà ta là bí thư của cả đại đội, nhà bà ta sẽ thiếu mấy cân bột ấy sao?
Hai cô lại đến nhà Lục Trường Phát, vợ ông ta chỉ chịu đổi hai cân khoai lang khô, nhiều nhất là được chín cân khoai lang tươi, tính qua tính lại thì Lâm Uyển lại là người hào phóng nhất.
Vương Phương Phương thở dài: “Người dưới nông thôn hoàn toàn không chào đón chúng ta. Thôn bọn họ tự lập thành một vòng tròn khép kín, người ngoài căn bản không đặt chân vào trong được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận