Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 203: Phương pháp chữa trị

Nếu có bệnh tim, lúc phát tác vẫn uống một loại thuốc trợ tim hiệu quả nhanh càng trực tiếp hữu hiệu hơn.
Về phần mắt, người lớn tuổi đều là lão thị, cái này không có cách nào.
Bà Lưu dẫn một người chị họ ở thôn cũ của bà ta lại đây khám bệnh: “Cháu gái, cháu khám cho người chị già của bà xem, mắt của bà ấy cũng không phải sắp mù đấy chứ?”
Bà Vương vẫn còn bó chân, bước một bước hai bước, bước đi run rẩy, cũng là một người hăng hái ồn ào: “Con mắt này của bác biến đen, biến đen đó, nhìn không thấy, nhìn không thấy đâu.”
Lâm Uyển giúp đỡ nâng bà Vương lại đây ngồi xuống, cô bảo bà cụ ngẩng đầu, đẩy mí mắt ra nhìn một lát, bệnh đục tinh thể nặng.
Cô khó xử nói: “Bác gái à, bệnh đục tinh thể này của bác quá nghiêm trọng, tốt nhất đến bệnh viện huyện giải phẫu.”
Sau giải phẫu vẫn có thể nhìn được, kéo dài tiếp tục thực sự sẽ mù.
Bà Vương vừa nghe bảo phải đi bệnh viện huyện, bèn hỏi: “Vậy bao nhiêu tiền, có mắc không? Hai đồng tiền có đủ không?”
Bà ta bảy tuổi bắt đầu bó chân, 16 tuổi lập gia đình, tới nhà chồng cứ vây quanh bếp núc con cái gà vịt, xa nhất cũng chỉ đi ra ngoài cửa nhà hơn mười thước nhìn ngắm quang cảnh trên đường.
Bà ta gần như hoàn toàn không biết gì với thế giới bên ngoài, năm phân tiền đăng ký phòng y tế trong thôn vẫn là nghe người ta nói, dù là năm phân tiền bà ta cũng không nỡ, không phải không kéo dài được nữa bà ta cũng không tới.
Có người nghe thấy thì cười rộ lên: “Hai đồng tiền? Hai trăm đồng không biết có đủ hay không?”
“Chậc chậc, trời ơi, mắc như vậy? Vậy không nhìn thì không nhìn. Bà già đê tiện này một bó tuổi rồi, còn không biết sống được mấy ngày, không nhìn thôi mà, cũng không thể thêm gánh nặng cho con gái.” Bà Vương sợ tới mức sắc mặt cũng thay đổi.
Bà Lưu thở dài: “Chị đó, ngay từ đầu khó chịu nên đi khám bác sĩ rồi uống thuốc, vẫn không nỡ năm phân đăng ký hai mao tiền thuốc, kết quả kéo kéo kéo, bây giờ hai trăm đồng cũng không khám nổi.”
Bà Vương chà xát mắt một chút: “Đây không phải là do cũng không nghĩ rằng sẽ nghiêm trọng như vậy sao, em bảo chị lộc cộc lộc cộc lại đây một chuyến xa như thế, đều trễ nải chuyện nấu cơm cho bọn nhỏ rồi.”
Thấy bà ta như vậy, trong lòng Lâm Uyển vô cùng đồng tình, cô giống như nhìn thấy bà ngoại của mình. Một bà cụ, chớp mắt không nhìn thấy nhưng có trái tim thiện lương, tình nguyện mắc bệnh tự mình chịu đựng cũng không chịu liên lụy con gái.
Cô lợi dụng ngăn kéo hồ sơ bệnh án trống rỗng, lặng lẽ câu thông hệ thống: “Tiểu Cửu, khẩn cấp xin giúp đỡ, có biện pháp trị liệu bệnh đục tinh thể rẻ mà dùng tốt không?”
999 đang ở không biết bận rộn cái gì, vẫn không nói chuyện làm nũng với cô mở miệng rồi: “Ký chủ, có thể Kim Châm Bát Ế*. Nhưng thao tác khó khăn khá lớn, yêu cầu rất cao.”
*金针拨翳: là một ca phẫu thuật được thực hiện bởi các nhà y học Trung Quốc cổ đại về bệnh đục thủy tinh thể và mắt.
Lâm Uyển: “Hệ thống có thể đi vào mô phỏng không?”
999 trầm ngâm một chút: “Có thể đổi một mô hình hiện có.”
Lâm Uyển: “Đổi kiểm tra lưỡi đi.” Cô học không tệ, không cần chiếm dụng tài nguyên nữa.
“OK.” 999 đồng ý, nhưng nó cũng nói cho Lâm Uyển, Kim Châm Bát Ế cũng tựa như xem tình trạng bệnh tật, có người cạy rồi có thể khỏe lại, có người cũng chỉ giảm bớt một chút, cũng sẽ không khỏe hoàn toàn, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể khôi phục một ít thị lực, không đến mức trực tiếp mù lòa biến đổi thành bệnh khác.
Lâm Uyển: “Chỉ cần có biện pháp là được, luyện tập thì phải là nhiệm vụ của tôi, cám ơn tiểu 999, không có mi tôi làm sao bây giờ.”
999: “Đừng lo, cô còn có Tiểu Điềm Điềm.”
Lâm Uyển: “…”
Bên kia Chu Triều Sinh đang khuyên bà Vương, bảo bà ta đi bệnh viện làm giải phẫu, bà Vương đương nhiên không nỡ.
Lâm Uyển buông vở, nói: “Không làm phẫu thuật cũng được, nhưng trung y trị liệu sẽ chậm một chút, dù sao bệnh này của bác rất nghiêm trọng.”
Các bà cụ nghe thấy lập tức tỉnh táo tinh thần: “Cháu gái biết trị sao?”
Chu Triều Sinh nóng nảy, một tay túm lấy Lâm Uyển đi ra ngoài: “Cô cũng đừng có tâm đồng tình tràn ra rồi nói bừa.”
Lâm Uyển nhỏ giọng nói: “Tôi không nói bừa, trung y có cách nói Kim Châm Bát Ế.”
Chu Triều Sinh không dám tin nhìn cô: “Lâm Uyển, cô, cô cũng đừng khoác lác, ba hoa!”

Kỹ thuật Kim Châm Bát Ế này, anh ta cũng chỉ nghe cha nói qua hồi nhỏ, chỉ có bác sĩ kinh nghiệm phong phú thủ pháp lão luyện lại còn thân thể khỏe mạnh mới có thể làm được, kinh nghiệm không đủ, thủ pháp không xong, cũng không thể thành công.
Bác sĩ bình thường như anh ta dám hạ châm vào trong mắt người ta à?
Một cô gái còn trẻ tuổi như Lâm Uyển, cô ấy có khả năng sao?
Cô hiểu rõ dược tính dược lý, thoải mái phân biệt huyệt vị, thủ pháp châm cứu thành thạo, cái này ít nhất cũng phải có kiến thức cơ bản ba hoặc năm năm.
Cái này đã đủ không thể tưởng tượng nổi, nếu cô lại biết Kim Châm Bát Ế nữa, vậy cũng quá không thể tưởng tượng, quả thực là chuyện ngàn lẻ một đêm!
Lâm Uyển đã câu thông 999, bảo nó giúp đỡ chuẩn bị một vài án lệ trong lịch sử về Kim Châm Bát Ế: “Bác sĩ Chu, Kim Châm Bát Ế có trong lịch sử đất nước chúng ta đã lâu, thời Đường đã bắt đầu. Trong thơ từ của Lưu Vũ Tích, Bạch Cư Dị đều có thể hiện.”
Chu Triều Sinh làm sao từng thuộc thơ từ gì chứ, học sinh trình độ như bọn họ, nhiều lắm là thuộc mấy bài thơ vỡ lòng, mặt khác chủ yếu đều là tác phẩm thơ được chọn của vĩ nhân.
Lâm Uyển trông thấy vẻ mặt anh ta mơ màng, bèn nuốt bài thơ “Trông thấy đỏ nhiễm thành xanh, xấu hổ ngày không khỏi gió; sư phụ có thuật kim bí, làm sao lại mù mờ” của Lưu Vũ Tích trở vào.
“Trong sách 《 Tiêu chuẩn của hội chứng và điều trị 》 của thần y cổ đại Tôn Tư Mạc cùng với Vương Khẳng Đường thời nhà Minh,《 Thẩm Thị Dao Hàm 》, 《 Y Tông Kim Giám 》 của Minh Mạt vân vân đều có ghi lại kỹ càng tỉ mỉ về bệnh đục tinh thể, đây là sách tổ tông lưu truyền tới nay.” Lâm Uyển tiếp tục giải thích.
Chu Triều Sinh nửa tin nửa ngờ nhìn cô, ở trong một khoảng thời gian, trung y bị cho rằng là phong kiến mê tín phá bốn cái cũ, sau này kịp thời sửa đúng nhận thức, trung y, thảo dược, châm cứu vân vân mới lại khôi phục sử dụng.
Nhưng Lâm Uyển thấy sách cổ ở đâu chứ?
Lâm Uyển nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta, không chút hoang mang nói: “Bác sĩ Chu, tôi từng vào trong huyện, may mắn thấy được một vài sách thuốc cổ đại bị kê biên tài sản, bởi vì rất mới lạ cho nên nhớ kỹ.”
Quản anh có tin hay không, tôi có nguồn gốc xuất xứ là được.
Chu Triều Sinh lại tin thứ liên quan tới ghi chép trong lịch sử, dù sao có mũi có mắt chi tiết như thế.
[有鼻子有眼: ẩn dụ những điều không được nhìn thấy như thực, chẳng hạn như điều trần, tin đồn, truyền thuyết, hư cấu, v.v.]
Nhưng anh ta cũng chỉ nghe nói tới Tôn Tư Mạc, chẳng hề biết Vương Khẳng Đường cũng giống thế.
“Vậy, cô thật sự biết Kim Châm Bát Ế?” Anh ta hỏi điều quan trọng nhất.
Lâm Uyển: “Bác sĩ Chu, tôi có thể học!”
Chu Triều Sinh: “…”
Lâm Uyển: “Không phải lập tức để tôi làm phẫu thuật, trước tiên dùng thảo dược rửa mắt điều trị một khoảng thời gian, chờ tôi chuẩn bị tốt lại làm cũng không muộn.”
Dù sao bà Vương cũng không chịu đi bệnh viện, cũng không tồn tại tình huống cô làm trễ nải người bệnh.
Trong khoảng thời gian này cô trị liệu cho người bệnh sốt rét, tham gia công tác phòng dịch diệt côn trùng có hại, y thuật rất có tiến bộ, hơn nữa trị bệnh cứu người tích lũy không ít giá trị y đức, làm chuyện lớn như muối bỏ biển, nhưng để hệ thống giúp đỡ làm nguyên bộ công cụ châm cứu vàng vẫn có thể.
Hơn nữa mô hình luyện tập của hệ thống cực kỳ giống y như thật chỉ cần xác suất trăm phần trăm, vậy không thành vấn đề.
Cô bèn nói cho Chu Triều Sinh trước tiên thử ở động vật, có nắm chắc trăm phần trăm rồi lại phẫu thuật cho bà Vương.
Chu Triều Sinh thấy dáng vẻ trong lòng đã có dự tính của cô, tuy rằng còn có nghi hoặc, nhưng nếu Lâm Uyển nói học phẫu thuật cho động vật trước, chờ không có sai sót nào lại phẫu thuật cho bà Vương, anh ta cũng không lo lắng nữa.
Anh ta nghĩ rằng có lẽ khi Lâm Uyển tự mổ cho động vật sẽ phát hiện cái này vô cùng khó khăn, vốn không có khả năng hoàn thành, sẽ buông tha cho phương thức trị liệu Kim Châm Bát Ế này thì sao.
Lâm Uyển trở lại phòng y tế.
Các bà cụ đều nhìn chằm chằm vào cô: “Cháu gái, bắt đầu rồi sao?”
Các bà cụ lại không hiểu, chỉ nghĩ rằng bác sĩ không gì làm không được, dù sao các bà cảm thấy Lâm Uyển rất lợi hại.
Lâm Uyển giải thích cho các bà một chút: “Hạ châm mổ mắt, cần chuẩn bị một khoảng thời gian.” Cô lại nói với bà Vương: “Bác gái, cháu kê cho bác một ít thảo dược, mỗi ngày bác phải dùng đúng hạn, còn phải sắc thuốc rửa mắt, dưỡng mắt, chờ chuẩn bị tốt rồi cháu sẽ thông báo bác tới làm phẫu thuật.”
Trong gia đình nông dân nuôi heo nuôi gà nhiều vi khuẩn, cô không muốn làm ở trong nhà, vẫn là ở phòng y tế tốt hơn, ít nhất mỗi ngày phòng y tế đều sẽ dùng thảo dược xông mùi.
Bà Lưu cười nói: “Xem đi, em đã nói cô bé có cách mà, đôi mắt của chị không phải mù rồi. Trở về rửa dưỡng cho tốt, cũng đừng qua loa, nếu lười biếng không rửa mắt đến lúc đó ảnh hưởng phẫu thuật, vậy cũng xong đời.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận