Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 56: Mượn thuốc

Bà Lục là người đầu tiên xù lông, ông Lục và anh cả Lục cũng không thoải mái, nhưng dù sao cũng không thể nhảy ra phản bác, đó không phải lạy ông tôi ở bụi này nói bản thân không làm cha mẹ thích hợp sao?
Thấy bọn họ kinh ngạc, Lâm Uyển giương khóe miệng suốt, khỏi phải nói vui vẻ cỡ nào. Hơn nữa bà Lục luôn nói miệng khô, khổ nhất, muốn ăn đường nhưng không có chỗ nào để than thở nói mình đáng thương biết bao lại không nói ra được.
“Chờ con có tiền, sẽ mua đường cho mọi người ăn! Hiện giờ phải cung cấp hết tiền chữa chân cho anh ba.” Lâm Uyển lớn tiếng nói, sau đó cùng các chị dâu thu dọn việc nhà nói đi trạm xá một chuyến.
Cô muốn đi đến chỗ bác sĩ Kim mượn dầu thuốc xoa xoa cho Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình: “Anh đi cùng em.” Từ khi cô trở về, tầm mắt của Lục Chính Đình cứ như có như không dính ở trên người cô, chính anh còn không ý thức được luôn tưởng rằng mình rất khắc chế, tránh cho cô phát hiện.
Lâm Uyển do dự một hồi: “Quá tối.” Anh không tiện, lại té ngã nữa.
Lục Chính Đình: “Không có việc gì, anh có cân nhắc.” Anh đem hai cây nạng gấp lại quay về xe lăn, sau đó cùng Lâm Uyển đi ra ngoài.
Bọn họ vừa đi, bà Lục lập tức hô: “Thằng cả, lấy bậc cửa ra đóng vào cho mẹ! Mẹ X con mẹ nó, mẹ cũng không tin…”
Anh cả Lục: “Mẹ, em ba là con trai mẹ.”
Bà Lục: “Cút con mẹ mày đi!”
Ở nhà nông thôn, bình thường đều có cánh cửa, bởi vì cửa chính sẽ không trực tiếp đặt trên mặt đất, sẽ ẩm ướt hư hỏng. Dưới cửa có kẽ hở nửa thước, vì phòng ngừa có thứ gì tiến vào, phải trang bị bậc cửa. Vì để tiện cho Lục Chính Đình, bậc cửa trong nhà được lấy ra. Lúc này bà ta tức giận đến mức không muốn nói chuyện nữa, mà bắt đầu giở trò xấu.
Lục Minh Lương thấy bà cậu bé xấu xa, muốn ngồi trên bậc cửa ở cửa viện, tránh cho chú ba cậu bé trở về không biết đụng ngã xe lăn.
Lại nói Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi ra ngoài, hai ngày nay không có ánh trăng, nhưng sao đầy trời, ánh sao như lớp voan mỏng rải đến nhân gian, cực đẹp.
Bên trái xe lăn của Lục Chính Đình có thể rút ra một cây gậy, bên trên có thể treo một chiếc lồng đèn thủy tinh nho nhỏ, lắc lư, mỗi một tấc đất chiếu vào cũng rất đẹp.
Lâm Uyển vô cùng tò mò đối với xe lăn của anh, thật sự là tinh xảo. Cô muốn đẩy anh, Lục Chính Đình cũng không cần, anh đi song song với cô, có một loại cảm giác sóng vai tản bộ.
Lâm Uyển thấy bản thân anh vững vàng ổn định, cũng không cần phải đẩy anh, dù sao lòng tự trọng của người tàn tật khá mạnh.
Lục Chính Đình quay đầu nhìn cô: “Sao em trở lại?” Anh đương nhiên không dám tự mình đa tình cô trở về vì anh, dù sao cô cũng không biết chuyện trong nhà, nhưng nói là lụm nhặt năm hào, anh lại càng không tin.
Trên đường tối đen, Lâm Uyển cũng không thể dừng lại viết chữ, chỉ thuận miệng nói: “Lo lắng cho anh.”
Đầu quả tim của Lục Chính Đình nhảy lên một cái, nhiệt huyết dâng lên, động tác trên tay thậm chí có chút chậm.
Lâm Uyển tưởng anh muốn dừng lại để cô viết chữ, cười nói: “Trở về rồi nói sau.” Cô dùng tay ra hiệu ý bảo tiếp tục đi.
Lục Chính Đình yên lặng theo sát, anh lớn như vậy lần đầu tiên nếm được tư vị này, xa lạ lại kỳ quái, giống như bệnh tim vậy, không thể khống chế nhảy bịch bịch.
Tới đại đội anh đi vào văn phòng, sau khi đám người bí thư đội trưởng ăn xong trở về đây gặp mặt nhau, mở một hội nghị không chính thức, bình thường anh sẽ đến mượn ngọn đèn đọc sách.
Lâm Uyển thì đến trạm xá tìm bác sĩ Kim.
Bác sĩ Kim ở một mình, bên cạnh trạm xá là ký túc xá của anh ta, có đôi khi anh ta tự mình nấu cơm, có đôi khi mượn bếp chung của nhà ai cọ cơm, cuộc sống có hơi lôi thôi. Khi Lâm Uyển tới, anh ta đang nằm trên một tấm ván giường gỗ bị gãy ở ngay cửa, đèn dầu treo trên nhánh cây, anh ta thì nâng chân bắt chéo lắc lư chân, quạt bằng quạt hương bồ, miệng còn ngâm nga cái gì đó.
Lâm Uyển chào hỏi với anh ta.
Bác sĩ Kim cũng không hỏi sao cô đột nhiên đến đây, cũng không nói chuyện phiếm cô lúc nào thì đi làm cổ vũ cô linh tinh, bảo bản thân cô tùy ý.
Lâm Uyển đi tìm một lọ dầu thuốc, lưu thông máu tan ứ đọng, vừa lúc phù hợp chứng bệnh của Lục Chính Đình.
“Bác sĩ Kim tôi cầm thoa một chút, ngày mai trả về.”
Bác sĩ Kim kêu một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Lâm Uyển đi tìm Lục Chính Đình.
Các cán bộ phòng lớn bàn việc họp, Lục Chính Đình ở phòng kế toán.
Phòng kế toán là nơi quan trọng nhất của cả thôn Đại Loan, cửa sổ vô cùng rắn chắc, tất cả đều khóa lại, bên trong có văn kiện quan trọng, công quỹ vân vân đều ở trong rương sắt đó, ngăn tủ và ngăn kéo trên bàn cũng đều là gỗ rất cứng chắc, đều tự khóa lại, cửa phòng cũng có hai ổ khóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận