Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 132: Làm hòa 1

Bây giờ nghe thấy bà Lục nói để anh ba tìm công việc cho mình, anh ta lập tức từ chối: “Không cần, con tự biết tìm.”
Anh ta đã quyết định rồi, không cần dựa vào quan hệ của anh ba để vào huyện, cùng lắm thì đến công xã trước.
Nghĩ đến việc mình về vì anh ba, ngay cả Giang Ánh Nguyệt cũng đau lòng, kết quả anh lại không hiểu mình, lòng anh ta rất buồn.
Anh đè nén cảm giác trong lòng, cười lên: “Con biết tính mà.”
Anh ta cũng không có tâm trạng đi ngủ trưa, quyết định ra ngoài dạo, sắp xếp mạch suy nghĩ.
Anh ta tùy tiện đi dạo, đi không có đích đến, trò chuyện với người trong thôn, đợi lúc định thần lại mới phát hiện ra anh ta đã đến đại đội rồi, anh ta dứt khoát đi vào xem thử. Anh ta đi dạo đến phòng y tế, nhìn thấy Lâm Uyển với anh ba đang chọn thảo dược dưới gốc cây si trước cửa phòng y tế đấy, Lục Minh Lương với Tiểu Minh Quang cũng đang giúp đỡ.
Cô vừa nói vừa làm dấu cho Lục Chính Đình, sau đó không biết nói ý gì mà cười đến mức khóe mắt cong lên.
Anh ta vốn cho rằng tâm lý Lâm Uyển bị bóp méo, có ác ý, lời nói hành động cũng càng ngày tiếp cận với hình tượng người phụ nữ đanh đá. Nhưng lúc cô ở bên anh ba, lại tùy tính thoải mái thế này, tự tin và tươi đẹp, cả người đẹp đến lạ thường.
Không còn là người phụ nữ đanh đá, bình hoa trống rỗng, chỉ có vẻ đẹp bên ngoài nhưng mà không có nội hàm như trước kia nữa, bây giờ cô đang học làm bác sĩ, đang nghiên cứu thảo dược……
Khi Lục Chính Đình đối diện với cô, vẻ mặt dịu dàng vô cùng, ánh mắt cũng có độ ấm, không còn là dáng vẻ lạnh nhạt như bình thường nữa.
Trong lòng Lục Chính Kỳ càng thấy khó chịu, vậy mà lại có một cảm giác anh ba bị người khác giành mất, lại có cảm giác phụ nữ quả nhiên dễ thay đổi đối với Lâm Uyển, trước kia sống chết muốn anh ta, không có anh không được, bây giờ lại với anh ba……
Lâm Uyển vừa quay đầu qua thì nhìn thấy Lục Chính Kỳ đang đứng cách đó không xa, nhưng cô không thèm để ý đến anh ta, mà tiếp tục làm việc với Lục Chính Đình.
Cô phát hiện Lục Chính Đình thật sự rất giỏi, sau khi anh nghe cô nói dược tính của các loại thảo dược khác nhau, cho dù không có bàn tay vàng của hệ thống nhưng anh cũng có thể ghi nhớ rất nhanh, còn ghi lại mấy phương thuốc mà cô tùy tiện nói ra, và các nội dung thuốc gì phối hợp với thuốc gì.
Trí nhớ này đúng là không ai sánh bằng.
Anh còn đề xuất với Lâm Uyển: “Anh cảm thấy hiệu quả của thuốc Bắc có thể dùng phương thức của số học và hóa học để thể hiện.”
Dựa theo hiểu biết của anh, phương thuốc là sự kết hợp của nhiều thảo dược để đạt được tác dụng chữa bệnh, dược tính của từng thảo dược có khả năng thêm vào, trừ bớt, dị hóa. Chỉ khi nắm vững hoàn hảo những biến đổi và tác dụng của dược tính thì mới có thể phối hợp với liều lượng của dược liệu một cách tốt hơn.
Lâm Uyển nghe thấy anh giải thích, cô khen ngợi: “Anh đúng là một thiên tài.”
Cô đi tìm bác sĩ Kim, xin một vài dụng cụ dùng để thử nghiệm, thật ra chủ yếu là ống nhỏ giọt, cốc chịu nóng, cốc đong đo, những vật gần giống nhau có thể thay thế được. Viện y tế của công xã này thì có, bác sĩ Kim có thể đi xin một ít, ngoài ra còn phải xin cho cô một hộp y tế và công cụ thường dùng.
Bác sĩ Kim lấy một tờ giấy để cô viết ra.
Phòng y tế của đại đội Ngũ Liễu bọn họ, đãi ngộ đương nhiên so với thôn làng hay là đội sản xuất cao cấp hơn một chút. Bác sĩ Kim nhìn tờ giấy mà Lâm Uyển viết, không chỉ không gạch bớt mà còn thêm cho cô vài loại, sau đó ký tên đóng dấu.
Lục Chính Đình giúp Lâm Uyển được một lúc, kế toán cho người đến gọi anh, nên anh đi làm công việc của mình trước.
Đang làm việc, bà Lục bưng hũ trà đến tìm anh, bà ta nỗ lực cười cho dễ nhìn hơn chút: “Chính Đình à, mẹ nấu canh nấu trứng cho con này, món con thích ăn nhất đấy.”
Điều mà bà ta không biết là bởi vì cười quá miễn cưỡng, làm cho da cười mà thịt không cười, có chút nham hiểm.
Lục Chính Đình không nhìn miệng bà ta, không biết bà ta nói gì, nhưng mà nhìn thấy canh nấu trứng cũng biết ý của bà ta… Đây là đến giải hòa đây, đương nhiên là vì tiền.
Lúc nhỏ bị bệnh, anh cũng cực kì muốn ăn, nhưng bà ta lại không cho, có một lần chị cả bưng nửa hũ từ nhà mẹ qua, bà ta cũng giành đi đưa cho em trai ăn, một miếng cũng không cho anh ăn, nói anh ăn rồi cũng chỉ lãng phí. Sau đó đi bộ đội, lúc nào anh cũng có thể ăn được, bây giờ anh đã không còn yêu thích như trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận