Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 386: Trộm cắp 8

Lâm Uyển rót nước ấm cho anh ta rửa mặt rửa tay, sau đó dẫn anh ta đến phòng y tế kiểm tra cánh tay một chút.
Cánh tay của Tằng Khải tính cả tay phải lúc ấy trực tiếp bị nghiền nát, chỉ cứu được bộ phận bắp tay trên khửu tay. Bây giờ nhìn như tốt lắm, nhưng trời âm u mưa xuống xương cốt sẽ đau, nóng lạnh miệng vết thương sẽ ngứa, dù cho gãi như thế nào cũng không gãi đúng chỗ, quả thực khó chịu nói không nên lời.
Phòng y tế đốt bếp lò, nóng hầm hập, mà Tằng Khải chạy tới mồ hôi đầy mình, bây giờ cánh tay cực kỳ ngứa ngáy, anh ta theo bản năng muốn gãi một chút.
Lý Kim Linh nhìn thấy cánh tay anh ta bị cụt, không tự chủ được còn có chút sợ hãi và ghét bỏ. Dù cho một người như thế nào, miệng vết thương luôn dữ tợn xấu xí, hơn nữa không có lớp da bình thường bao trùm, một tầng da thịt đó mang màu tím hồng kinh khủng.
“Bác sĩ Lâm, rất ngứa lại không được gãi thì làm sao bây giờ?” Anh ta muốn lấy tuyết chà xát một hồi.
Lâm Uyển nói: “Không được dùng nước lạnh chà, như vậy không có tác dụng gì, ngược lại sẽ ngứa kịch liệt hơn.”
Anh ta bởi vì kết cấu bình thường của tứ chi bị phá hủy, tuần hoàn máu đã xảy ra thay đổi, mồ hôi phía dưới không đẩy ra được sẽ quấy phá ở trong mạch máu.
Lâm Uyển xoa bóp cho anh ta một chút, châm một loạt ngay huyệt vị: “Tôi kê cho anh một phương thuốc, anh nấu thuốc mỗi ngày ngâm nửa giờ, sẽ cải thiện một chút.”
Nghe nói có thể cải thiện, Tằng Khải thật vui sướng: “Cảm ơn bác sĩ Lâm.”
Lâm Uyển bảo anh tùy ý thăm quan một chút, hoặc là đến đại đội tìm Lục Chính Đình trò chuyện, cô thì về nhà bàn bạc bản vẽ cho cánh tay giả của Tằng Khải với hệ thống.
Tuy rằng nơi này không có nguyên liệu của hệ thống, nhưng bản vẽ của nó vô cùng tinh xảo, không có một cây đinh dư thừa, mỗi một chỗ đều có tác dụng thỏa đáng.
Bắp tay, khửu tay bộ, cẳng tay, móc tay, bắp tay tới cổ tay có đường nối liền, có thể cho khửu tay gập lại, đạt tới hình thức có thể uốn cong cẳng tay với bắp tay, như vậy sẽ không cần tháo lên tháo xuống cánh tay giả ra khỏi bắp tay nữa. Tuy rằng không thể làm việc nặng, ở trong cuộc sống đã có thuận tiện rất lớn.
Chờ cô vẽ xong trở lại phòng y tế, Lục Chính Đình đã đi qua đang trò chuyện với mấy người bác sĩ Kim, Tằng Khải.
Lâm Uyển đưa bản vẽ cho Lục Chính Đình xem trước, sau đó giao cho Tằng Khải, bảo anh ta đến tổ thủ công huyện tìm Vương Duy Hiên đặt làm. Cô cố ý dặn dò phải tự mình đi, đo đạc ngay tại chỗ, chờ khi lấy hàng cũng phải qua đó đeo thử xem, điều chỉnh thử vân vân ngay tại đó.
Tằng Khải không chờ kịp, lấy được bản vẽ lập tức vào trong huyện.
Lâm Uyển thấy không khuyên được, bèn đưa lương khô cho anh ta, bảo anh ta trên đường tìm mượn người ta đưa miếng nước ấm rồi ăn.
Cô và Lục Chính Đình tiễn Tằng Khải trở về, lại nghe trên đường có người cãi nhau, cẩn thận nghe một lát lại là bác cả Lục đang ầm ĩ với một người đàn ông.
Bác cả Lục: “Cậu còn không thừa nhận? Dưới giày cậu dính lông gà, trên mũi giày còn có máu gà, không phải cậu thì là ai?”
Thiệu Nghị Hàn rướn cổ trừng mắt: “Cháu oan uổng muốn chết, bác gái à, bác không thể đương nhiên vu vạ cháu như thế? Mỗi ngày cháu đi loanh quanh, không chỉ giẫm lông gà phân gà đâu, cháu cũng giẫm cứt chó nữa. Trên mũi giày của cháu cũng chưa biết chắc là gì, làm sao cứ khẳng định là máu gà chứ? Lúc trước thu hoạch vụ thu gặt trúng tay, cũng có thể là máu của cháu.”
Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi qua, thì thấy thanh niên trí thức và các xã viên đang vây quanh lại, bác cả Lục lôi kéo Thiệu Nghị Hàn không cho đi.
Thiệu Nghị Hàn và Du Quốc Kiến ở nhờ nhà của bác cả Lục, chính là thanh niên trí thức lúc trước quấn quít lấy Lâm Uyển bảo đau bụng.
Một đám người này cũng coi như khác loài trong thanh niên trí thức, tâm nhãn linh hoạt, gần đây đã hối lộ cán bộ đại đội phân việc nhẹ nhàng, thu hoạch vụ thu không muốn xuống ruộng mà cứ muốn ở trong xem người già trẻ nhỏ tách ngô. Mới vừa xuống nông thôn bọn họ xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, được cung cấp đồ ăn khá đủ đầy, nghĩ rằng chia lương thực đã thu hoạch là được rồi. Nào biết rằng đại đội phân lương thực thu hoạch không liên quan tới bọn họ, trơ mắt nhìn bắp ngô vàng óng không được chia đến tay mình, quả thực là dụ dỗ.
Lương thực của bọn họ không đủ ăn bèn nghĩ tới tất cả phương pháp ăn chùa uống chực, ngay từ đầu ăn trực nhà bác cả Lục. Hai vợ chồng Lục Trường Quý và bác cả Lục thiện tâm, nhìn thấy bọn họ là con nít mười sáu mười bảy tuổi cũng không dễ dàng, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận