Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 293: Dùng thử 5

Lâm Uyển giúp anh đeo lên, chân giả do hai mảnh ghép lại, tương tự với khung xương cá, cũng không phải là loại như tấm sắt đó. Sau khi đeo lên, có chút tương tự với thắt lưng da trâu có thể điều chỉnh độ lỏng chặt, sau khi khóa vào trông giống như đang đeo một đôi ủng chạm rỗng có tạo hình rất thời thượng. Ồ, nhưng mà không có giày.
Nhưng sau khi đi giày vào, bên dưới có cơ quan nhỏ có thể gạt mảnh kim loại xuống, sau đó bao đế giày lại, như vậy đôi chân cũng nằm trong phạm vi bảo vệ.
Lâm Uyển khen ngợi: “Thật đẹp.”
Lục Chính Đình lặng lẽ nhìn, tuy có rất nhiều nghi vấn nhưng lại ngậm miệng không nói.
Lâm Uyển ý bảo anh xuống đất đi thử.
Lục Chính Đình hơi do dự, thuận theo đất chuyển chân đến bên giường đất, hai tay chống trên giường rồi chậm rãi thả chân xuống.
Dưới đầu gối anh không có cảm giác, trên đầu gối cũng đang ngày một tê liệt, mà đứng thẳng thậm chí là dùng hai nạng, vẫn khiến nửa dưới của đùi đau như bị kim châm.
Bây giờ loại chân giả giống như ống chân này, bên trên là kim loại thêm chất liệu da mềm bọc lấy nửa đùi trên của anh, ở giữa đầu gối là chất liệu da mềm, bên dưới thì lại hơn nửa là chất liệu kim loại, đặc biệt là bàn chân.
Nhưng loại kim loại này rất kỳ lạ, là loại cứng chắc lại có tính đàn hồi, nói thực anh chưa từng thấy qua.
Lục Chính Đình thử thả hai chân xuống đất, cẳng chân và chân anh không có cảm giác, mới đầu cũng không biết mình đã giẫm lên mặt đất chưa, ngay khi đùi truyền tới cảm giác đau nhức mới biết mình đã đứng trên mặt đất.
Anh dùng hai tay chống vào giường đất, không biết tại sao, đôi chân giả này lại khiến anh đau đớn dữ dội, thậm chí nửa phần bắp đùi dưới tê rần trước đây bắt đầu xuất hiện cảm giác đau đớn.
Đây là cơn đau lớn hơn cả cơn đau trước đây gấp mấy lần, chẳng qua mới vài phút qua đi anh đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, hai chân bắt đầu run rẩy. Nếu không phải tố chất cơ thể của anh đủ tốt, sau lưng, eo, và mông có lực, thì chỉ sợ ba giây đã có thể ngã xuống đất rồi.
Lâm Uyển quỳ trên giường đất nhìn anh: “Thế nào rồi, cảm giác được gì không?”
Lục Chính Đình đau đến không nói nên lời, cắn răng gật đầu: “Được.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Em nói rồi mà, không tồi.”
Cô khích lệ Lục Chính Đình: “Anh đi hai bước thử đi.”
Hai tay Lục Chính Đình bám vào giường đất, gần như nổi lên gân xanh, anh nâng mắt nhìn cô.
Lâm Uyển ui chao một tiếng, mới nửa phút thôi, mà mồ hôi trên mặt anh đã chảy xuống cằm: “Rất khó chịu sao?” Cô nhanh chóng lấy khăn tay lau mồ hôi cho anh.
Lục Chính Đình nở nụ cười với cô, nhưng cũng chỉ nhếch khóe miệng rồi chậm rãi cúi đầu, không nói một chữ nào. Anh không hiểu làm thế nào mà tổ thủ công lại có thể làm ra thứ lợi hại như vậy.
Thật lạ, không rõ nguyên lý.
Lâm Uyển xuống đất đỡ anh: “Để em đỡ anh đi thử hai bước.”
Cô cũng không biết trên người có hiệu quả thế nào, đã từng hỏi hệ thống, nhưng 999 chỉ nói tùy người mà khác nhau, chắc chắn sẽ hơi đau, sau đó còn có xót, tê, và sưng, dù sao cảm giác cũng là rất mất hồn, không có cách nào hình dung.
Nghe nó nói phức tạp như vậy, Lâm Uyển cảm thấy cũng tương tự với phục hồi chức năng, chắc chắn không dễ chịu gì, nhìn phản ứng của Lục Chính Đình cũng biết.
Lục Chính Đình lắc đầu, anh không dựa vào cô.
Lâm Uyển đặt cánh tay anh lên vai mình, dùng cơ thể xốc nách anh lên: “Nào, thử đi.”
Lục Chính Đình mất đi lực chống đỡ trên cánh tay, toàn bộ trọng lượng đè lên người cô, vẫn là anh không thể khống chế được sức nặng của mình, vì thế Lâm Uyển bị anh đè, cơ thể lảo đảo nghiêng sang một bên.
“Ối!” Lâm Uyển bị anh đè đâm vào tủ quần áo ở bên cạnh.
Hai tay Lục Chính Đình chống lên tủ quần áo bảo vệ cô, bằng không với trọng lượng của hai người sẽ khiến cô trực tiếp đâm vào, eo và lưng nhất định sẽ xanh tím rất nhiều.
Cũng may phòng ngủ nhỏ, trước giường đặt tủ quần áo, lối đi nhỏ ở giữa không rộng, cho nên hai người cũng không ngã xuống đất.
“Nạng.” Anh chỉ có thể nặn ra chữ này.
Lâm Uyển nhanh chóng giúp anh lấy nạng tới chống, cô tránh ra một chút, lén lút kết nối với hệ thống: “Tiểu Cửu, có phải có bất thường rồi không? Phản ứng của anh ấy lớn quá.”
999 có hơi chột dạ: “Trong đầu của Tiểu Điềm Điềm điên cuồng muốn đi, nhưng huyết mạch ở hai chân, và cơ bắp không theo kịp, còn không phải sẽ đau đớn gấp đôi hay sao? Cơ thể của anh ấy không tồi, ba tháng sẽ dịu đi thôi.”
Nói cách khác là còn đau hơn sinh con gấp mấy lần, chậc chậc.
[Góc cảm ơn: Cảm ơn độc giả Aires08 đã donate 2000 vàng cho truyện...]
Bạn cần đăng nhập để bình luận