Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 315: Hiểu lầm 5

Chu Tự Cường gãi đầu, cười đáp: “Anh nói cũng không tính, mẹ anh chấm.”
Xem mấy lần, mẹ anh ta không chê đen thì chính là chê thấp, hoặc là chê quá to, hoặc là chê mắt tam giác, dù sao anh ta cũng không cảm thấy gì, tùy mẹ anh ta chấm vợ.
Chu Triều Sinh nhanh nhẹn thu dọn phòng y tế, rồi cầm hồ sơ bệnh án đi ra, ngồi xổm trước mặt Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, cái này viết thế nào?”
Lâm Uyển nhận lấy: “Để tôi viết cho.”
Bệnh án trong phòng y tế có thể viết đơn giản một chút, nhưng ghi chép phẫu thuật của bản thân cô thì cần chu đáo, để sau này giữ lại làm tư liệu.
Chu Tự Cường nhìn thấy Chu Triều Sinh kính trọng Lâm Uyển như vậy, trong lòng cũng rất thoải mái. Trước đây anh ta rất coi thường Lâm Uyển, cảm thấy cô ngoại trừ có một gương mặt ra thì quả thực cũng chẳng còn gì nữa. Lúc này thì sao, anh ta lại bị Lâm Uyển hoàn toàn chinh phục, tự động hạ thấp thân phận biến thành trợ thủ.
Lúc đầu, anh ta kêu cha giúp Lâm Uyển đến phòng y tế học hỏi, khi ấy anh ta còn nói với Chu Triều Sinh: “Chú út này, chú đừng coi thường người ta, em Uyển Uyển nhà cháu có thiên phú lắm, chú từ từ dạy, sau này chú cũng có thể được hưởng vinh quang.”
Khi ấy Chu Triều Sinh còn cười nhạt.
Ha ha.
Chu Tự Cường cười nhạo Chu Triều Sinh: “Chú này, cháu không nói sai chứ?”
Chu Triều Sinh gật đầu, khâm phục một trăm phần trăm: “Không sai chút nào.”
Cho dù phẫu thuật có thành công hay không, chỉ nói từ đầu đến cuối dáng vẻ của Lâm Uyển người ta nhàn nhã thong thả, tay không run, mắt không lay động, đã giống như danh y rồi.
Hai người thì thầm, còn Lâm Uyển và Lục Chính Đình viết báo cáo bệnh án, Lâm Uyển viết vài câu rồi thảo luận với Lục Chính Đình.
Liên quan đến kết cấu mắt, cô đã cho Lục Chính Đình nhìn qua, anh nhớ rất rõ ràng. Hơn nữa chữ của anh vững vàng chỉnh tề, viết báo cáo rất lành nghề, có thể giúp cô hoàn thiện.
Lục Chính Đình: “Nếu Kim Châm Bát Ế đã lưu truyền từ thời cổ đại, vậy chúng ta chắc hẳn nên thu thập một vài tài liệu về phương diện này, sau này bệnh viện tới khảo sát, cũng là nói có sách mách có chứng.”
Có đôi khi chính là như vậy, cùng là một thứ, nếu như có lai lịch, người khác sẽ tự động liên tưởng bổ sung chi tiết, không cần phải phí sức giải thích.
Lâm Uyển lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Triều Sinh, thấy anh ta đang nói chuyện với Chu Tự Cường không để ý đến bọn họ. Cô viết hai quyển sách cổ cho Lục Chính Đình xem: “Trong thành phố chắc chắn có những quyển này.”
Lục Chính Đình: “Anh tìm bạn giúp kiếm vài quyển.”
Lúc này lại có xã viên tới khám bệnh, Lâm Uyển và Chu Triều Sinh về lại phòng y tế.
Bận một tiếng, bà cụ Vương mới tỉnh lại.
Trên đầu bà cụ quấn băng vải, không nhìn được, hai tay sờ lung tung: “Bác sĩ, bác sĩ.”
Lâm Uyển lập tức đi lên kéo rèm ra: “Bác gái Vương tỉnh rồi à. Cảm thấy thế nào? Có đau mắt không?”
Bà cụ Vương thử một chút: “Có hơi đau, nhưng không sao.” Phụ nữ đã từng sinh con, chút đau đớn này không tính là gì, cái bà cụ quan tâm vẫn là có thể nhìn được hay không?
Đôi mắt không nhìn thấy, không những không thể làm việc giúp gia đình, mà còn phải nhờ người chăm sóc bà cụ, sẽ làm lỡ việc lớn thì sao?
Lâm Uyển trấn an bà cụ: “Bác gái, phẫu thuật vô cùng thành công.”
Cơ thể của bà cụ Vương không tệ, không có bệnh khác, cho nên phẫu thuật rất thuận lợi.
Có được lời đảm bảo của bác sĩ, người bệnh vô cùng vui vẻ, tâm trạng cũng thả lỏng.
Lâm Uyển nhắc nhở bà cụ một vài điều cần chú ý, để buổi tối bà thay thuốc, hôm sau có thể gỡ băng. Con trai và con dâu nhà họ Vương đã đi làm việc, không có thời gian qua đây, nên Lâm Uyển kêu Chu Tự Cường đưa bà cụ Vương về nhà nghỉ ngơi, thuận tiện dặn dò người nhà họ Vương những chuyện cần chú ý.
Buổi trưa khi tan làm, có không ít xã viên tới phòng y tế, đều nghe nói Lâm Uyển đã làm phẫu thuật cho bà cụ Vương thì chạy tới hỏi thăm. So với trước khi làm phẫu thuật vào buổi sáng, bây giờ bọn họ lại càng tò mò hơn, bởi vì phẫu thuật đã làm xong thuận lợi mà không xảy ra sự cố gì, điều này chứng minh Lâm Uyển rất lợi hại.
Trước đây phối phương thuốc có thể nói cô dựa vào đơn thuốc rẻ gì đó, chỉ cần có phương thuốc, thì ai cũng có thể phối được, châm cứu cũng chỉ cần biết huyệt là bác sĩ trung y đều biết hết, cũng không có gì hiếm lạ.
Nhưng phẫu thuật thì lại khác!
Đó chính là rạch dao lên con mắt, người thường ai dám làm?
Bởi vì bà cụ Vương vẫn chưa gỡ băng, không biết kết quả phẫu thuật rốt cuộc thế nào, cho nên các xã viên vẫn tò mò và trông mong nhiều vào quá trình phẫu thuật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận