Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 278: Cứu người 2

Các ông cụ bà cụ vây quanh đều thán phục, lên tiếng không ngừng: “Cháu gái giỏi quá!”
“Bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân hả, tên là gì thế? Sao chưa từng thấy cháu bao giờ?”
“May mà gặp được, bằng không đứa trẻ chịu tội rồi.”
Bà nội của bé trai cũng vô cùng cảm kích, liên tiếp cảm ơn.
Lâm Uyển: “Bác gái đừng như vậy, cháu là bác sĩ, thấy hiển nhiên phải cứu rồi.”
Thiên chức của bác sĩ, chính là cứu sống người, nhìn thấy bệnh nhân cần cấp cứu, suy nghĩ đầu tiên chính là tôi muốn cứu người.
Cô lại hỏi vài vấn đề nữa, biết trước đây đứa trẻ không mắc bệnh, đây là lần đầu tiên đột phát tình trạng cho nên bà cụ cũng hoảng hốt.
Lâm Uyển: “Cháu rút châm ra, mọi người vẫn nên nhanh chóng đưa tới bệnh viện, kiểm tra toàn diện một chút.”
Bà cụ liên tục cảm ơn, lại nhờ người giúp đi tới xưởng dệt kêu con trai đi tới bệnh viện.
Lúc này, có hai thiếu niên chạy tới: “Bà Diêu, cháu giúp bà đưa em trai tới bệnh viện cho.”
Lâm Uyển thấy bọn họ có người quen, không quan tâm nhiều mà đi về tìm Lục Chính Đình.
Ai biết một thiếu niên trong số đó vô cùng ngạc nhiên gọi cô: “Này, trùng hợp thế?”
Lâm Uyển cũng nhận ra cậu ta là cái tên có chứng hoang tưởng tuổi dậy thì bị mình đánh cho một roi ngày hôm qua: “Sao nào, muốn báo thù à?”
Lục Chính Đình đã chống nạng đi qua đứng bên cạnh cô, liếc mắt nhìn Hồ Hướng Dương, không nói chuyện nhưng sắc mặt lạnh lùng.
Trong lòng Hồ Hướng Dương hơi run rẩy, nhưng lập tức lại rất thẳng lưng, mình là người tay chân lành lặn còn có thể thua anh ta được sao? Cậu ta cười: “Cô nói gì thế, cái gì mà báo thủ? Không ngờ cô lại là bác sĩ đấy, thật lợi hại.” Bộ dáng của cậu ta như thể chưa từng bị ăn roi, giống như hôm qua Lâm Uyển chỉ phủi bụi cho cậu ta mà thôi, đồng thời cũng chọn mất trí nhớ về việc mình gọi người què ngày hôm qua.
Lâm Uyển thấy cậu ta không nhân cơ hội mà chơi xấu, hơn nữa còn chủ động giúp người cần, ấn tượng xấu xa về cậu ta cũng vớt lại được hai phần: “Nếu các người đã quen biết thì mau tới bệnh viện đi, đừng chậm trễ.”
Hồ Hướng Dương kêu bạn học cõng đưa trẻ đi trước, cậu ta lại hỏi Lâm Uyển: “Tôi tên là Hồ Hướng Dương, học sinh cấp ba trong huyện, xin hỏi cô tên gì, người ở đâu?”
Lâm Uyển: “Duyên bèo nước mà thôi, chúng tôi còn có việc, đi trước.”
Cô quay người đỡ Lục Chính Đình: “Chúng ta đi thôi.”
Hồ Hướng Dương không nhịn được mà đuổi theo hai bước: “Ôi…” Nhưng Lâm Uyển không để ý đến cậu ta, đỡ Lục Chính Đình rời đi, cậu ta có hơi tự làm mất mặt mình, chỉ đành dừng bước chân, trong lòng càng ngày càng không phục, không nói cho tôi tên họ tôi còn không hỏi thăm được sao? Không phải các người ở nhà khách sao ông đây đi hỏi là biết!
Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi tới bưu cục tìm Thẩm Phi, kết quả Thẩm Phi cứ nhất định giữ bọn họ lại ăn cơm tối. Thịnh tình không thể từ chối, Lục Chính Đình đành đồng ý, dù sao anh và Lâm Uyển có mang phiếu lương thực, đến lúc đó đưa phiếu lương thực hai cân cho Thẩm Phi cũng được.
Thẩm Phi dẫn bọn họ đi tới nhà ăn của ủy ban cách mạng, kêu đầu bếp ở nhà bếp xào một phần ớt xanh với thịt, một phần đậu phụ xào cay, một phần cà xào tương, còn muốn một bát canh trứng cà chua nữa. Ở thời điểm này cũng được xem là một bữa vô cùng thịnh soạn rồi, ngoại trừ chiêu đã bạn bè kính trọng ra, thường sẽ không tiêu pha như vậy.
Thẩm Phi nói với Lâm Uyển: “Cậu em này không thích ra cửa, muốn ăn cơm với cậu ấy cũng không có cơ hội.”
Đương nhiên, chủ yếu là vì Lục Chính Đình không nghe được, mọi người trao đổi qua lại có chướng ngại, có chuyện thì viết thư, trừ phi có việc cần ra thì thường cũng không ngồi với nhau.
Uống xong hai bát rượu, Lâm Uyên cũng nói đơn giản chuyện bọn họ tới huyện thành cho Thẩm Phi biết.
Thẩm Phi rất mừng rỡ: “Thật sự có thể đứng dậy được sao? Vậy cũng phải chúc mừng một phen rồi.”
Lâm Uyển cười bảo: “Qua đợt này, anh ấy chắc hẳn có thể tự mình đi qua đây nói chuyện với anh.”
Thẩm Phi nâng chén: “Vậy anh đây rất mong chờ đấy, nào, Chính Đình, bác sĩ Lâm, chúc mừng hai người.”
Anh ta và Lục Chính Đình cụng ly, rất vui vẻ vì Lục Chính Đình lấy được một người vợ như vậy.
Lục Chính Đình cầm chén rượu cụng với anh: “Hôm nay muốn nhờ anh giúp một việc.”
Thẩm Phi: “Cứ việc dặn dò.” Anh ta cười, làm ra dấu tay OK.
Lục Chính Đình: “Giúp tôi lấy hai phiếu phim.” Bây giờ gần như cá nhân không thể mua được phiếu phim, mà đều bị các đơn vị bao trọn hết, đặc biệt là anh và Lâm Uyển tới bất chợt như vậy, hiển nhiên càng không mua được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận