Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 340: Làm khó 1

Cô ta kìm không được nhỏ tiếng nói với Mạnh Khánh Tường ở bên cạnh: “Cũng chả có gì ghê gớm cả, Kim Châm Bát Ế ở bệnh viện chúng ta cũng không hiếm lạ gì.”
Mặc dù cô ta đè giọng, nhưng ở gần như thế, người khác cũng vẫn có thể nghe thấy.
Mạnh Khánh Tường có chút lúng túng, ra hiệu bằng mắt với cô ta, bảo cô ta đừng như thế.
Lâm Uyển mời họ vào trong thăm quan, thật ra cũng không có gì để xem cả, chẳng qua chỉ là căn nhà ba phòng mà thôi.
Lục Chính Đình với Chu Triều Sinh từ bên ngoài về, rửa tay chuẩn bị cho công việc phẫu thuật, tạm thời họ là trợ lý phẫu thuật của Lâm Uyển.
Mấy người bỗng chốc bị thu hút bởi Lục Chính Đình, mặc dù anh bận rộn làm việc trong góc, không nói gì, nhưng cảm giác tồn tại của anh rất mạnh. Bởi vì làn da quá trắng mà làm mọi người chú ý, hơn nữa anh vừa cao vừa đẹp trai, biểu cảm lạnh nhạt không để ý đến người khác, nhưng lại toát lên một sức hấp dẫn của lạnh lùng kiêu ngạo.
Hồ Lệ Na nhìn đến ngây người, làm sao cũng không ngờ dưới nông thôn còn có người đàn ông tuấn tú như thế này, đơn giản như đào được một thỏi vàng chỉ bằng một cái thả cuốc.
Cô ta nhìn chằm chằm Lục Chính Đình, thậm chí còn lặng lẽ dịch chuyển qua bên đó, muốn nói chuyện với anh.
Cô ta liếc nhìn một cái, Lâm Uyển đang dẫn Hoàng Trung Ba với những người khác đi giải thích các bước và những vấn đề cần chú ý của kỹ thuật Kim Châm Bát Ế, họ đều không để ý đến bên này.
Cô ta mừng thầm, nhỏ tiếng gọi Lục Chính Đình: “Này, đồng chí, anh tên là gì thế?”
Lục Chính Đình đang kiểm tra tất cả vật dụng cần thiết cho phẫu thuật, mặc dù cảm giác có người tiến lại gần, nhưng anh cũng chỉ tưởng rằng công việc yêu cầu mà thôi, nên cũng không hề để ý đến.
Hồ Lệ Na thấy anh không đáp lại mình, cô ta lại nói lớn lên một chút, kết quả đáp lại cô ta vẫn là sự im lặng.
Cô ta liền không vui, đưa tay ra vỗ vào vai Lục Chính Đình, anh lại đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng không thân thiện.
Lục Chính Đình: “Cô có chuyện?”
Cô ta cứ thậm thà thậm thụt ở bên anh, không lẽ muốn trộm đồ?
Hồ Lệ Na: “Tôi nói chuyện với anh đấy.”
Lục Chính Đình lười xem cô nói cái gì, chỉ vào tai của mình: “Tai không tốt, không nghe thấy.” Anh bưng khay đến bệnh nhân ở bên cạnh, chuẩn bị rửa tuyến lệ cho ông ta.
Hồ Lệ Na không hiểu chuyện gì, cái gì gọi là tai không ổn, không nghe thấy? Không phải anh biết nói chuyện đó sao?
Chu Triều Sinh thấy vậy, nói: “Đó là chồng của bác sĩ Lâm, tai của cậu ấy có tật, không nghe được, nhưng mà dây thanh quản tốt nên có thể nói được.”
Hồ Lệ Na giễu cợt một tiếng: “Lừa người chứ gì, người vừa câm vừa điếc, người điếc chính là người câm.”
Chu Triều Sinh thấy cô ta không khách sáo như thế, cũng hừ một tiếng rồi không thèm để ý đến cô ta nữa, anh ta vốn dĩ không phải kiểu người giản dị dễ gần. Anh ta bảo bệnh nhân ngồi trên ghế chân cao, chêm gối dựa ra đằng sau lưng, như thế có thể để đầu của bệnh nhân tựa vào, bệnh nhân thoải mái thì Lâm Uyển cũng sẽ thoải mái.
“Bác sĩ Lâm, được rồi.”
Hồ Lệ Na lại kìm không được oán thầm với Mạnh Khánh Tường: “Có giường khám mà sao nhất định phải để bệnh nhân ngồi? Nằm không phải tốt hơn sao?”
Cuối cùng Mạnh Khánh Tường cũng không kìm được rồi, nhỏ tiếng nói: “Có vài bệnh nhân lớn tuổi không thích hợp nằm ngửa, hô hấp không thuận lợi hoặc ho, sẽ ảnh hưởng đến phẫu thuật.”
Hồ Lệ Na bĩu môi: “Tôi đâu biết.”
Cô ta không phải bác sĩ, mà nhờ quan hệ nên được vào bệnh viện huyện làm y tá, dự định học một năm rồi chuyển lên làm bác sĩ.
Cho đến hiện tại, cô ta đã thực tập được một năm, đi chuyến này về chắc là lúc có thể chuyển lên làm bác sĩ.
Còn về việc có chuyển lên được hay không thì đương nhiên còn phải xem bản lĩnh của cô ta như thế nào, cùng với ý kiến của các bác sĩ phụ trách đánh giá như thế nào nữa.
Công việc của y tá với bác sĩ ở bệnh viện hoàn toàn không giống nhau, cô ta làm y tá cũng rất bận, không có nhiều thời gian đi học thuật chữa bệnh. Thêm nữa cô ta cũng kén cá chọn canh, ban đầu nói ở khoa phụ sản, rồi cảm thấy đỡ đẻ bẩn quá, mệt quá, nên sau đó đến khoa ngoại, rồi cảm thấy khoa ngoại còn phải phụ trách khoa điều trị gấp và khoa chấn thương, máu tuôn chảy khiếp người, vì thế cô ta lại chuyển đến khoa nội.
Nhưng lúc này không có nhiều máy móc như thế, khoa nội khám bệnh đơn thuần là kiểm tra bản lĩnh của bác sĩ, cô ta không có căn bản, cũng không quyết tâm học tập, nên đương nhiên cũng không ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận