Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 338: Chuyện thú vị hơn

Ban đêm lúc ngủ, Lục Chính Đình lấy bó chân xuống thử. Sau khi lấy xuống thì cảm giác lớn nhất chính là chân tê dại, nhưng cũng không đau như lúc mới mang bó chân đứng.
Anh vẫn có thể đứng dậy, chỉ tiếc là không có cảm giác thật sự là mình đang đứng, hơn nữa cũng không thể đi lại tự do.
Cho nên, bí mật lớn nhất ở đó rồi. Anh cúi đầu xuống nhìn bó chân trên giường, trông nó đúng là không có gì đặc biệt cả.
Không, bí mật lớn nhất phải là——Anh nhìn ra phía ngoài, Lâm Uyển vừa mới tắm rửa xong đi vào.
Lâm Uyển thấy anh đang luyện tập ở đó, giả vờ như không có chuyện gì, chỉ vào mảnh kim loại hai bên bó chân đó của anh, tỏ ý với anh: “Hai cái này có tác dụng chống trụ, giúp cho đùi của anh thúc đẩy bắp chân của anh bước đi.”
Trong cuộc sống có rất nhiều đạo lý tứ lạng bạt thiên cân đấy, một chút điểm tựa là có thể cạy ra thứ rất nặng nề.
[Tứ lạng bạt thiên cân (四两拨千斤 ): Bốn lạng mà đánh bạt được cả ngàn cân. Trong truyện ý nói không cần nhiều sức mà vẫn có thể giải quyết được mọi phiền phức.]
Lục Chính Đình hiểu đạo lý này, dẫu sao thì những điều mà một người biết còn có hạn, khác ngành như núi cách nhau.
Anh gật đầu, bề ngoài thì tiếp nhận lời giải thích của cô.
“Thế liệu có được không.” Anh vịn mép giường, nhìn Lâm Uyển một cái: “Anh không thể đi lại thoải mái, sau một thời gian, mang cái này cũng vô ích?”
Không đợi Lâm Uyển nói, 999 ở trong đầu cô lớn tiếng phản bác: “Sao có thể được! Anh thật sự tưởng tôi là hệ thống dởm sao!”
Lâm Uyển lắc đầu, chỉ vào chân anh, dùng ngón tay vẽ một chữ tốt trên giường: “Chân của anh đang dần hồi phục, chỉ có thể càng ngày càng tốt, không thể chuyển biến xấu được, sẽ càng không bị cắt cụt, anh bỏ ý định đó đi.”
Lục Chính Đình: “…”
Không bị cắt cụt thì tại sao muốn anh bỏ ý định, không lẽ anh muốn bị cắt cụt sao, sao em lại ngứa đòn như vậy chứ.
Mẹ vợ anh không nói sai chút nào, bác sĩ Lâm mà ngứa đòn thì không ai gánh được.
Nhưng mà điều này cũng làm cho Lục Chính Đình thả lỏng hoàn toàn, không còn căng thẳng nữa. Anh phát hiện Lâm Uyển luôn cho anh cảm giác lạc quan, tích cực hướng về phía trước. Giống như kiểu cho dù bị cắt cụt thì anh cũng vẫn không bị chết đúng không, khóc cái gì, phải nên chúc mừng mới đúng.
Anh bất giác cười rộ lên.
Lâm Uyển liếc nhìn anh một cái, cười một cách khó hiểu, cô lên giường đắp chăn lại.
Đợi Lục Chính Đình tắm rửa về lại phòng, phát hiện cô trải hai cái túi ngủ như thường lệ, mỗi bên một cái, anh kìm không được chọc cô: “Cái này không có tác dụng đâu, cuối cùng vẫn là một cái túi ngủ.”
Lâm Uyển đỏ mặt, ho khan một tiếng, nói dối với dáng vẻ nghiêm túc: “Nói bậy, anh không giành chăn của em, còn lâu mới thế đấy.”
Cô rúc vào túi ngủ rồi nằm xuống, ra hiệu cho Lục Chính Đình mau đi thổi đèn rồi ngủ.
Lục Chính Đình lên giường, anh đẩy chăn của mình qua bên cạnh Lâm Uyển, nhìn Lâm Uyển một cái, nói một cách thờ ơ: “Anh sợ đêm sẽ giành chăn của em, như thế này chắc sẽ không giành nữa.”
Để phối hợp với những gì anh nói về việc giành chăn, Lâm Uyển lăn qua trái một cái, rồi lăn qua phải một cái nữa, gấp hai góc chăn bên dưới lại thành một cái kén, đắc ý nói: “Lần này không sợ bị anh giành nữa.”
Lục Chính Đình nhìn cô, lặng lẽ thổi đèn, ôm cô với chăn vào trong lòng. Cô không những không từ chối mà còn thỏa mãn lẩm bẩm một tiếng, lòng anh dịu lại ngay lập tức.
Đợi lúc Lâm Uyển ngủ đến ba giờ sáng thì bị 999 gọi dậy: “Kí chủ, chúng ta nên thôi miên cho Tiểu Bình Quả giống gió rồi.”
Tiểu Đình Đình, Tiểu Điềm Điềm, Tiểu Bình Quả, Tiểu Biệt Nữu, Tiểu Dấm Tinh, Trái Táo Nhỏ, Phong…… Lâm Uyển lặng lẽ oán thầm, cô co người trong vòng tay của Lục Chính Đình: “Anh ấy biết đi luôn rồi còn thôi miên cái gì?”
999: “Nhưng mà…… thôi miên cho anh ấy thú vị biết bao chứ. Nói không chừng còn có thể làm ra chuyện thú vị hơn nữa đấy.”
Dáng vẻ xem kịch không chê chuyện lớn.
Lâm Uyển: “Mi không tu tiên nữa sao? Mi chữa trị đến trình độ nào rồi? Sao gần đây không thấy tiến bộ? Tiểu Cửu, mi có chút không cầu tiến đấy.”
999 lập tức cảm thấy oan ức: “Tiêu hao đến mức người ta tinh tẫn nhân vong, gần đây chỉ có thể làm cá ướp muối lười biếng, hu hu hu… Tôi là một con cá ướp muối không có tiền đồ.”
[Cá ướp muối: Từ lóng kiểu người không có hoài bão, mong muốn cuộc sống trôi qua bình đạm.]
Lâm Uyển: “……Có thật không? Ôi chao đáng thương chưa, đừng khóc, tôi sẽ nỗ lực kiếm giá trị y đức cho mi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận