Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính

Chương 460: Kết hôn

Ngoại trừ thuốc Tây chống động kinh ra, còn có thuốc bắc gồm thiên ma, thiên nam tinh do cô tự mình phối, phối hợp uống chung có thể ngăn phát bệnh, còn có thể giải trừ độc tính của thuốc Tây.
Mẹ Lâm: “Con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi nấu cơm.” Bà lại kêu hai anh đi tìm cha Lâm về.
Lục Chính Đình nói: “Để con đi cho.”
Anh đi cùng Lâm Tụ tới vườn trái cây.
Bây giờ vườn trái cây ở Lâm Gia Câu xanh um tươi tốt, thảo dược cũng sinh trưởng tốt, cha Lâm dẫn người chuyên môn phụ trách vườn trái cây, công việc của ông không nặng, lại có thể phát huy giá trị tốt nhất của bản thân, cực kỳ có cảm giác thành công.
Nghề phụ nhang muỗi vẫn còn đang làm ở Lâm Gia Câu, nhưng bọn họ cũng không có lòng tham, cũng không gia tăng sản lượng, chỉ cần đảm bảo cung cấp hàng ổn định là được.
Đợi bọn họ về nhà, mẹ Lâm và anh hai Lâm đã nấu cơm xong.
Mì cà chua trứng gà và viên thịt, khi cho ra bát lại rắc thêm một ít rau xanh thái vụn vào, vừa ngon lại vừa đẹp.
Cha Lâm rất vui vẻ, lấy rượu đã chuẩn bị từ lâu ra: “Hai cha con mình uống vài chén nhé.” Cơ thể của ông tốt lên, cũng không còn ho ra máu nữa, tình trạng của hai đứa con trai cũng càng ngày càng tốt lên, ít nhất không còn thường xuyên phát bệnh nữa, có thể tự lo liệu cuộc sống, thằng hai còn có thể giúp việc trong nhà. Hơn nữa con gái lại mang thai, công việc phát triển không ngừng, cha Lâm cảm thấy thật đúng là thời đã tới, ông trời thương cho, cuộc sống này cũng có hy vọng.
Ăn cơm xong, chồng và mấy người đàn ông nói chuyện, còn mẹ Lâm và Lâm Uyển đi tới phòng đông nói chuyện, thuận tiện lấy quần áo cho con gái và con rể.
Bà làm cho Lâm Uyển một chiếc váy vải bông, có thể làm váy ngủ, lại có thể làm váy bà bầu, tránh cho thắt lưng đè lên eo sẽ không thoải mái, còn dễ làm thai nhi bị thương.
Chiếc váy do chính mẹ Lâm nhuộm, cũng không phải mua thuốc nhuộm hóa học về dùng, mà là thuốc nhuộm thực vật mà bà gom được.
Hạt hòe của cây hòe nghiền nát, thêm phèn chua vào có thể nhuộm thành màu vàng xanh, cây lá móng, hoa hồng, và tử vi có thể nhuộm đỏ, còn có bông hòe có thể nhuộm thành màu tím hồng.
Toàn thân chiếc váy là màu xanh vàng, phía sau lại nhuộm màu đỏ, hồng nhạt, vàng còn có màu trắng, thoạt nhìn giống như rải cả một chậu thuốc nhuộm vào vậy, nhưng lại trông hài hòa và đẹp đến lạ.
“Mẹ, tay nghề của mẹ thật lợi hại.” Lâm Uyển phát hiện ra bà cụ biết rất nhiều thứ, chẳng qua vì khi cuộc sống khó khăn, phong cách sống này cũng từ từ thay đổi.
Mẹ Lâm nở nụ cười: “Người miền quê, nào có ai không biết nhuộm vải đâu?”
Nhà mình dệt vải, nghiền chút hạt hòe để nhuộm màu cũng là chuyện đơn giản nhất.
Nói một lúc, mẹ Lâm lại bảo Lâm Uyển: “Con gái, tình trạng của anh hai con đã tốt lên, thoạt nhìn cũng giống như người bình thường, con nói xem thằng bé có thể lấy vợ được chưa? Có không ít người tới giới thiệu đối tượng cho nó, mẹ cũng không giấu tình trạng mà nói ra, nhưng có người không để ý, nói con gái nhà người ta bằng lòng.”
Lâm Uyển nghiêng đầu nghĩ, rồi chậm rãi lắc đầu: “Mẹ, chuyện này không thể gấp, vẫn nên đợi thêm, đợi con khống chế tần suất phát bệnh của các anh thành một năm không hơn sáu lần đã rồi nói sau. Hơn nữa, cho dù cô gái có vui lòng gả, thì cũng có xác suất lớn không thể sinh con, vì sẽ di truyền.”
Lúc này, không ít người có bệnh di truyền, cũng không thích hợp kết hôn, nhưng người nhà quê không hiểu, hoặc là khi kết hôn vẫn chưa phát bệnh nên không biết, sau khi kết hôn sinh con, dẫn đến con cái cũng di truyền bệnh không thể trị khỏi.
Thậm chí còn có một vài người, biết rõ có bệnh lại nghĩ cách giấu diếm đối phương để kết hôn, sau khi kết hôn lại phát hiện ra thì đã muộn rồi. Bởi vì lúc này đã kết hôn rồi, người nông thôn không có chuyện ly hôn, cho dù có gả cho một tên cặn bã thì cũng phải chấp nhận, cả đời trải qua cuộc sống dày vò đó.
Lâm Tuấn và Lâm Tụ có bệnh, người trong thôn đều biết, cha Lâm và mẹ Lâm cũng chưa bao giờ giấu diếm ai.
Bây giờ tình hình của bọn họ tốt lên, người khác cũng để ý đến, hiển nhiên có người đi nói bệnh của hai người họ đã được bác sĩ Lâm chữa khỏi, sau này có người có suy nghĩ, muốn gả con gái cho bọn họ, đặc biệt là hai người này lớn lên tuấn tú, con gái cũng vui lòng.
Có thể nói vì giá trị nhan sắc cao đã khiến người ta bỏ qua sự thật bọn họ có bệnh này, cho dù mẹ Lâm nhấn mạnh con trai mình có bệnh, vẫn không ít người bằng lòng gả qua đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận